Kiếm tiền với cảnh sát ở vùng ngoại ô nghèo này là khái niệm rất xa vời, Ba Dũng không quá tin Dư Tội: “ Vậy không dựa vào chi đội, tiền ở đâu ra?”
Đây là người thật thà, thuộc loại chỉ biết sống tuần tự nhi tiến, suy nghĩ cứng nhắc, Dư Tội nói trực tiếp: “ Tiền thì chi đội khẳng định không cấp cho chúng ta, lấy từ đâu ra thì tôi chưa nghĩ kỹ.”
Bao Thiên Nhạc lo xa hỏi: “ Đội trưởng, anh sẽ không định làm một tháng sau đó phủi đít bỏ đi để mặc chúng tôi chứ?
“ Cho dù tôi có đi thì cũng để anh em có một cái Tết tươm tất, không phải nói anh em, cảnh sát ngốc nhất không phải không biết phá án mà là không biến kiếm tiền. Tôi thấy làm cảnh sát quá dễ kiếm tiền, sao các anh lại khổ cực như thế.” Dư Tội nói như vàng bạc đầy đất, đưa tay ra là nhặt được vậy:
Cả đám nhìn nhau, nơi khác ra sao không biết chứ, Trang Tử Hà thì họ quá rõ, gần thành phố chả phải phúc, vì người đi hết cả rồi, nghèo tới chỉ còn nhà kính trồng rau, kiếm cái gì đều có khả năng chứ không kiếm được tiền.
“ Đội trưởng, vậy phải làm sao?” Bao Thiên Nhạc hỏi kế, mong được đội trưởng xóa mù:
“ Nơi nào có ăn uống chơi bời là có đất dụng võ cho cảnh sát, chỉ cần bắt một nhóm, tịch thu, phạt tiền, chẳng phải cái gì cũng có à?”
“ Nhưng đó là việc của đồn công an.” Sư Kiến Thành cho rằng không đúng, đó có phải phận sự của bọn họ:
“ Nếu là cảnh sát, phải lấy đả kích tội phạm làm chức trách, đâu cần phân chia rõ thế.” Dư Tội nhắc nhở:
“ Nhưng trong dải Trang Tử Hà chẳng có gì, đánh mạt chược năm xu ba hào, vét cả xới chưa được 200, đồn công an chẳng buồn quản.” Cẩu Thịnh Dương phiền muộn ngửa cổ uống cạn, xem ra không phải không biết, mà là không có cơ hội:
“ Cho nên buổi chiều tôi mới kiến nghị với chi đội trưởng, chúng ta phải chủ động phòng chống, diệt vấn đề trong trứng nước, hơn nữa không nên có hạn chế khu vực, nếu gặp phải sự kiện đột phát, chúng ta không để chuyện phạm tộii phát sinh, đúng chứ?”
Cả đám ồ lên, hiểu rồi, phải công nhận người tổng đội tới tầm nhìn rất xa, xem ra muốn vươn tay tới hai khu béo bở ở bên cạnh rồi.
Thức ăn được đưa lên, mọi người dần phấn chấn hơn.
“ Nhưng đội trưởng, không phải dễ, sòng bạc lớn thì chúng ta khẳng định không làm nổi, sòng nhỏ thì càng gian, vài ba ngày đổi chỗ, khó bắt lắm.” Sư Kiến Thành nghĩ ra không, chuyện nay đồn công an cũng tích cực làm, nhưng độ khó tương đối lớn, người ta đánh bạc đâu phải để người khác bắt:
“ Các anh suy nghĩ vấn hạn hẹp lắm, đừng tự hạn chế ở việc này, gian thương xẻo khách ở khu du lịch, có tên nào là không béo múp, bắt bảy tám kẻ về, có lợi hài hòa xã hội, có lợi kiến thiết cảnh sát chúng ta, chiến thắng kép, tóm lại mọi người chỉ cần động não thì tiền nhiều lắm.”
Nghe đội trưởng nói ai cũng tha thiết, cái gì cũng muốn bắt, chẳng qua vì đó không phải việc của hình cảnh, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới đi làm những chuyện này.
“ Anh Cẩu, anh là người lớn tuổi nhất, anh nói đi chứ, cả năm chẳng có mấy vụ án, anh không sợ nhàn sinh bệnh à?” Dư Tội rót đầy cốc cho Lão Cẩu:
Cẩu Thịnh Dương mặt đầy râu ria, nhìn Dư Tội tuổi bằng nửa mình, thấy lạc hậu rồi:” Anh là đội trưởng, ra lệnh một cái, chả lẽ mọi người lại còn không nghe?”
“ Đúng đúng, chúng tôi nghe đội trưởng.” Miệng Rộng hưởng ứng nhiệt tình:
“ Được, đội trưởng bảo sao làm thế là được.” Bao Thiên Nhạc rất thống khoái:
Mọi người nhìn người cuối cùng, Sư Kiến Thành tốt nghiệp trưởng cảnh sát, văn hóa cao hơn mọi người, có điều làm việc càng lề mề, Dư Tội mất kiên nhẫn bỏ qua hắn, nâng chén lên:” Nào, vì mau chóng giải quyết vấn đề kinh phí, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cần đoàn kết làm một ... Tất cả hành vi phạm pháp trong địa bàn, tiếp cận địa bàn đều bắt về hết, không vẻn vẹn vì phạt tiền, chủ yếu vì tạo ra cái Tết an toàn, hài hòa cho mọi người.”
“ Đội trưởng nói quá đúng.” Cẩu Thịnh Dương không còn băn khoăn gì nữa, nhiệt tình cổ vũ: “ Nào các anh em.”
“ Làm, tôi sớm chướng mắt với bọn chó đồn công an, lần này cướp việc của chúng.” Miệng Rộng nâng chén:
“ Ha ha ha, làm thôi.” Bao Thiên Nhạc tỏ thái độ dứt khoát:
“ Đội trưởng, tôi đã dự đoán được khi anh đi, các anh em sẽ ra đường tiễn chân.” Sư Kiến Thành trịnh trọng nâng chén:” Người nói hay rất nhiều, người dám có trách nhiệm chẳng có mấy, vì điều này tôi mời đội trưởng một chén.”
Tiếng cốc chạm nhau leng keng, gian kế vậy là đã thống nhất.
…… ……..
“ Chủ nhiệm Ngô, chủ nghiệm Ngô ...”
Mấy tiếng gọi rất thân thiết vang lên sau lưng chủ nhiệm Ngô Hải Ninh, ông ta biết là ai, đội trưởng Dư Tội, hai ngày tới tìm tám chuyến.
“ Lại chuyện gì nữa, không phải nhận được tiền rồi sao?” Ngô Hải Ninh mặt mày đau khổ:
“ Nhận được rồi, không phải tới cám ơn anh đây sao?” Dư Tội móc thuốc lá ra:
Chủ nhiệm Ngô từ chối:” Xong rồi thì mau về đi, cậu cứ ở chi đội suốt là sao? Tết nhất mà rảnh thế?”
“ Không sao ... Chỗ đó anh lạ gì, người đương địa toàn đi nơi khác gây án, ở đó làm gì có chuyện gì.” Dư Tội nói hết sức hiển nhiên:
Ngô Hải Ninh nghe mà trợn mắt, ấy vậy mà chi đội trưởng trên hội nghị còn ra sức khen ngợi vị đội trưởng này, ông ta không muốn dây dưa với tên trùm gian này: “ Không phải cậu nói phải chủ động đề phòng, không nên có thành kiến khu vực à? Vậy mau mau về đi, khu du lịch với khu khai phát đều là địa bàn phức tạp, tới đó hỗ trợ họ, ở đây thì công tác thế nào?”
“ A, chủ nhiệm nói đúng quá, sau này khu khai phát, khu du lịch có chuyện gì, chúng tôi bao hết.” Dư Tội đang đợi câu này, quấy rối mãi cuối cùng người ta cũng chịu nói ra, vỗ ngực đảm bảo:” Chủ nhiệm Ngô, còn việc nhỏ này, chúng tôi thiếu mấy bộ cảnh phục mùa đông ... Ấy ấy anh đừng đi, đây là chuyện lớn, không mặc cảnh phục, ra ngoài người ta tưởng lưu manh thì sao? Không cần nhiều đâu, ba bộ thôi ...”
Chủ nhiệm Ngô muốn điên cái đầu, mỗi năm xét tới cơ sở rất nhiều nhân viên thực địa không dùng tới cảnh phục, cho nên bên trên tiết kiệm, ai ngờ tên này nói oang oang giữa hành lang, ông ta cuống lên: “ Đừng nói nữa ... về đi ...”
“ Về làm bảng kê khai chứ gì? Tôi làm rồi đây, anh ký là được.” Dư Tội vội đưa giấy rút bút nhét vào tay chủ nghiệm Ngô:
Chủ nhiệm Ngô nghiến răng ký cái roẹt:” Lần này thôi đấy, không có việc gì thì đừng lên chi đội.”
“ Phục tùng mệnh lệnh.” Dư Tội kính lễ, mặt rất trang trọng khiến chủ nhiệm Ngô chả yên tâm chút nào:
Có trợ cấp rồi, có cảnh phục rồi, hai ngày qua thu hoạch không ít, Dư Tội ngâm nga rời chi đội, lên chiếc xe Trường An nát của đội. Sư Kiến Thành ngồi ở ghế phụ lái đợi rất lâu rồi, từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát đưa tới Trang Tử Hà, đã quen với cuộc sống hết giờ thì về, đến ngày lĩnh lương, cho rằng mình đã quá hiểu thể chế này, giờ mới phát hiện còn có người như đội trưởng, đi tới đâu cũng như ở nhà, rất nhiều quy tắc ngầm trong nghề chả có tác dụng với y.
Thấy đội trưởng lên xe ném cái phong bì tiền, Sư Kiến Thành cao hứng lắm, tuy không nhiều, nhưng tốt hơn không có:” Đội trưởng, giờ chúng ta về à?”
“ Đợi lát nữa anh đi nhận cảnh phục.”
“ Oa, cả cảnh phục cũng đòi được sao?” Sư Kiến Thành kinh ngạc:
Về lý luận không cần đi đòi, cảnh phục đều được phân phối, nhưng chế đội tới được cơ sở mấy khi chuẩn xác nữa, nhiều đơn vị bên rìa như bọn họ mấy khi phát đủ, không ngờ cái này đội trưởng cũng đòi được, đang định hỏi được bao nhiêu, thấy Dư Tội cầm bút hí hoáy làm gì đó.
Sửa? Đúng rồi, Sư Kiến Thành tròn mắt nhìn số "3", biến thành " 13", sửa xong đội trưởng còn dương dương đắc ý ngắm nghía thư pháp của mình.
“ Đội, đội trưởng ..” Sư Kiến Thành hết hồn, tội này không nhỏ đâu:
“ Tôi quan sát rồi, chi đội quản lý lỏng lẻo lắm, cứ có giấy là lấy được, không xác nhận đâu.” Dư Tội trấn an:
“ Không phải thế, mà làm như vậy là không nên.” Sư Kiến Thành thấy làm cảnh sát phải có giới hạn nhất định:”
“ Rồi, đi nhận đi.” Dư Tội không giải thích, đẩy hắn một cái: