Quả nhiên là quản lý ở chi đội sơ hở nghiêm trọng, đương nhiên kho của cảnh sát, còn có người nhòm ngó nữa à? Ấy mà hôm nay có, trông kho là một bà thím, chả hỏi han gì, cầm giấy kiểm tra chữ ký, lười biếng chỉ tay, tự đi mà lấy. Sư Kiến Thành không dám chậm trễ, lấy thật nhanh rồi về như trộm, lên xe tim vẫn đập thình thịch, không khác gì đi ăn trộm.
Xe đi như ăn cướp trở về đội, Phương Phương gọi điện cho mọi người tới nhận trợ cấp, ai thiếu trang phục mùa đông hí hửng ôm quần áo mới tinh, vui hơn trẻ con được mừng tuổi. Ở ngoài sân, chiếc xe nằm chết dí rất lâu nổ máy ầm ầm, Ngô Quang Vũ trên xe, Tôn Nghệ nằm dưới gầm xe, dùng vài tiếng khiến máy nổ vang khắp sân như đốt pháo Tết.
“ Không còn vấn đề gì nữa chứ?” Dư Tội tay không dính dầu ở bên hỏi:
“ Linh kiện chắp vá, động cơ nổ hơi to một chút, còn không sao, chịu khó tra dầu máy còn chạy vài năm không hề gì.” Tôn Nghệ mặt mũi đầy dầu mỡ cũng không nề hà, nhờ tính này hắn rất được long anh em ở đại đội hai:
“ Chạy được là tốt rồi, nổ to chút nghe càng thích ... Này, Tết có về không?” Dư Tội hỏi:
“ Con mẹ nó, nhắc tới là muốn lên máu, quy củ trong đội tôi, chưa lập gia đình thì trực từ 30 tới mùng 8 Tết.” Ngô Quang Vũ nổi cáu chửi bới:” Đầu óc cậu có vấn đề à, xuống cơ sở cũng đừng chọn chỗ nghèo như vậy chứ, ngay cả đồ Tết cũng chẳng kiếm được. Nhìn Thử Tiêu đi, thằng chó đó đuôi vểnh lên trời rồi, hôm qua bọn tôi rủ đi uống rượu, thế mà hắn trả lời bận mới láo chứ.”
“ Chịu thôi, phục tùng an bài của tổ chức mà, còn kén chọn được nữa sao ... Buổi trưa đừng đi, kệ thằng tiện nhân Thử Tiêu đó, đám anh em nghèo chúng ta sống tình cảm.” Dư Tội mắt đảo tròn, kỳ thực vẫn còn chỗ dùng tới, đây là hai thứ báu vật, bảo sao đội hai giữ chặt lấy, y đang tính làm sao đào được hai tên này về đội mình:
“ Ái chà, chỉ có Dư Nhi vẫn sống tình cảm, được, nhưng mà không uống rượu đâu, làm bữa hải sản là đủ.” Tôn Nghệ cười gian:
“ Đồng ý, tới Hải Tiên Lâu ăn qua loa một bữa thôi, anh em không cần bày vẽ tốt kém.” Ngô Quang Vũ phụ họa:
Mẹ nó, muốn xẻo mình đây mà, toàn thứ anh em bất nghĩa, cái xe này chạy được mấy ngày còn chưa biết, nhưng Dư Tội không nổi giận mà còn cười híp mắt: “ Hai người cảnh giới kém quá, trình độ cao mà giờ vẫn là lái xe, bảo sao chỉ biết đòi ăn. Ài, tôi thấy bi ai cho hai người.”
“ Nói cho rõ.” Tôn Nghệ cảm thấy rất chướng tai:
“ Có tin tôi làm cái xe này mãi mãi không đi được nữa không?” Ngô Quang Vũ uy hiếp, chỉ ăn một bữa còn tổn thương tự tôn:
“ Cứ thong thả.” Dư Tội ngồi xuống: “ Nếu chỉ một bữa ăn thì coi thường đội trưởng như tôi quá, tôi kiếm thu nhập thêm cho các anh, thế nào?”
“ Được, bao nhiêu?” Ngô Quang Vũ mừng ngay:
“ Cái này phải xem bản lĩnh của các anh ...” Dư Tội nhỏ giọng thì thầm, làm gì có chuyện cho không:
Hai người kia nghe tới bắt đánh bạc, mắt liền sáng rực, gật đầu liên hồi, tưởng tượng cảnh lao vào xới bạc, cả đám bỏ chạy, tiền vung vãi khắp nơi, tiện tay đút túi vài tờ, ai biết đấy là đâu. Mỗi ngày làm một chuyến là hạnh phúc tràn trề.
“ Xe của chúng tôi không đủ, khi hành động các anh lái hai xe của đại đội hai tới nhé.” Dư Tội xúi bẩy làm bậy:
Lần trước lái xe tới trợ uy, lúc về bị đội trưởng chửi mắng thối mặt, hơn nữa ai lạ gì tính gây họa của Dư Tội, không dám đồng ý bừa.
Dư Tội phất tay bỏ đi: “ Không dám làm thì đừng nhắc tới tiền nữa, tôi kiếm người khác, các anh cả đời lái xe đi nhé.”
“ Ê, đừng đi, đừng đi, có gì anh em ta thương lượng mà.” Ngô Quang Vũ đuổi theo níu tay Dư Tội:
“ Đúng thế, chúng ta tính kế lâu dài, không phải không dám, mà sợ thằng chó má cậu đưa anh em xuống hố.” Tôn Nghệ cũng đuổi theo níu kéo:
Hai người quấn lấy Dư Tội hỏi cho ra nhẽ, nếu có phiền toái thì không dám làm, nhưng nếu chỉ bắt con bạc thì không ngại.
Từ lúc sửa xe xong hỏi tới lúc ăn cơm, tình huống cơ bản đã rõ, té ra chưa có tin tức gì, khác nào độc thân xem phim cấp 3 sinh ảo tưởng, hai người nổi giận, ăn cơm cấp bậc không đủ, chỉ là quán nhỏ ở bên đường, làm hai người sắc mặt hết sức khó coi. Mỗi tên một câu chỉ trích Dư Tội, tóm lại nói loại như y chỉ thích hợp tới chỗ nghèo khổ uống gió tây bắc, lần trước bị phái tới Dương Đầu Nhai là minh chứng ...
Dư Tội thong thả làm một câu, chúng tôi đang tìm ổ bạc, tìm được rồi là bắt, lúc đó đừng hối hận.
Hai người kia ngứa ngáy, nơi này tuy hơi nghèo, nhưng chưa chắc không có kẻ lợi dụng chỗ hẻo lánh ít quang tâm lập sòng, vừa không dám tùy tiện đồng ý, lại không nỡ từ bỏ.
Giữa bữa cơm điện thoại gọi tới, Cẩu Thịnh Dương báo cáo tóm được vài phần tử ngoại vi, Dư Tội không thèm thuyết phục nữa, ném đũa chạy ngay, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ rối rít đuổi theo.
Đúng thế, chuyện tốt ai thấy là có phần, năm mới ai chả muốn sung túc chút.
Khi chiếc xe việt dã của đại đội hai lái tới nơi thì Cẩu Thịnh Dương và Ba Dũng đang ngồi bên trụ cầm tắm nắng, một râu ria lởm chởm, nước mũi thò lò, một béo hói, đang ra sức gãi ngứa, ngồi đó đúng như miêu tả câu, bọn lưu manh hay đi thành cặp.
Đợi Dư Tội gọi biệt danh Lão Cẩu, Miệng Rộng, hai tên kia cười lệch miệng.
Các đội hình cảnh đều là thế giới nam nhân, trừ đội trưởng ra những người khác ít gọi tên tuổi từ tế, đại bộ phận gọi biệt danh, nhưng mà biệt danh hình tương tới mức này cũng thật là hiếm có. Cẩu Thịnh Dương và Ba Dũng khó chịu nhìn hai tên đang cười ngặt ngoẽo xuống xe kia.
Dư Tội vừa giới thiệu là bạn học ở đại đội hai, vừa mới sửa xong xe cho chúng ta, xe đi êm rồi, vài năm không sao. Úi da, thái độ thay đổi nhanh chóng mặt, khác nào tặng nguyên cho đội một cái xe, sao không mừng, huống hồ đều là hình cảnh, anh em nghèo dễ thông cảm.
Hàn huyên một lúc Tôn Nghệ phát hiện ra cả hai người đều bị cảm, mẹ nó, thì ra là vì tìm ổ bạc, đã lang thang ngoài trời hai ngày hai đêm, kính nghiệp thế này làm người ta tôn trọng thêm vài phần.
“ Hả, Vương Lão Thiên, Lưu Ngốc, Kỳ Hàm Đản, đây là tên người đấy à?” Dư Tội xem tư liệu cảnh vụ trên di động:
“ Đúng vậy, toàn là con bạc lâu năm, bị đả kích nhiều lần, chó không đổi tính ăn phân, theo chúng là mò ra sòng bạc, chúng ta ra tay với ai đây?” Cẩu Thịnh Dương hỏi:
“ Tình hình thế nào?” Dư Tội không trả lời vội mà cẩn thận hỏi lại, chuyện này chắc chắn không thể gấp gáp:
“ Không dễ, chúng tôi thăm dò hai ngày, tin tức có được đều từ hai tháng trước, bọn chúng có người đưa đón, bao cả ăn ở, một tuần đổi địa điểm một lần, tính cảnh giác rất cao ... Nghe nói năm nay Vương Lão Thiên mở sòng, một đốc công thua ở chỗ lão ta hơn 80 vạn, nên tố cáo lão ta, phân cục Tấn Lập tiếp án, về sau không nghe thấy động tĩnh gì nữa, đoán chừng giải quyết riêng rồi.” Miệng Rộng bổ xung thông tin:
Nghề nào cũng có đạo sinh tồn riêng, mở sòng bạc tuyệt đối không vét anh nhẵn túi, sau đó kiếm mục tiêu mới.
“ Chính bọn chúng ... Ngay hôm nay phải sàng lọc được mấy phần tử ngoại vi, chỉ cần có tin là dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, tóm hết.” Dư Tội phất tay hạ lệnh:
Binh quý thần tốc, hơn nữa phải bảo mật cao độ, hình cảnh xưa nay không nhiều lời, Lão Cẩu và Miệng Rộng tóm một tên biệt hiệu "Tiểu Lư" lôi vào ngõ, đấm đá huỳnh huỵch một hồi mới nói chuyện tử tế, hỏi rõ tình hình vội vàng chạy từ ngõ ra. Lát sau người anh em Tiểu Lư tay ôm má, tập tà tập tễnh rời ngõ chửi: “ Mả mẹ bọn cớm, lão tử bao lâu rồi không đánh bạc còn tìm tới.”