Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 713 - Q6 - Chương 011: Mò Cá Bắt Cua. (1)

Q6 - Chương 011: Mò cá bắt cua. (1) Q6 - Chương 011: Mò cá bắt cua. (1)

Thời buồi này, người có quan niệm pháp chế tốt nhất không phải cảnh sát mà lại là đám thường xuyên phạm tội, bọn chúng biết nặng nhẹ ra sao, biết quy trình xử lý vụ án thế nào, rất khó nắm thóp bọn chúng.

“ Phải nghĩ cách làm chúng dừng lại mà không sinh nghi, sau đó khống chế hiện trường thật nhanh.” Dư Tội cũng đang cân nhắc vấn đề này:

“ Không dễ tí nào đâu, e rằng chưa tiếp cận ngoại vi chúng đã cảnh giác, hai chiếc xe canh chừng trước sau, đủ yểm hộ chúng xóa dấu vết.”

“ Dù sao không gấp, để tôi nghĩ.”

“ Cậu cứ nghĩ cho kỹ, hoặc là ăn chắc, hoặc là án binh bất động, đừng trông vào ăn may, giờ người có tiền chẳng kẻ nào dễ chọc, cẩn thận chúng cắn trả đấy.” Tôn Nghệ hết sức cẩn trọng:

“ Í, giờ mới nhận ra, anh trưởng thành bao giờ thế, trước kia ham chơi quên cả lịch tập trung mà.” Dư Tội chợt phát hiện chuyện lạ:

“ Tôi cũng phát hiện thứ chó má cậu bao năm rồi không thay đổi gì cả, toàn thích làm bậy như xưa, mẹ nó, tôi bắt đầu ân hận vì đi theo cậu rồi.”

“Ha ha ha, yên tâm, lát đếm tiền hết ân hận ngay ấy mà.”

Chẳng mấy chốc xe ra ngoài thành phố, đi quanh đường vành đai, qua trạm xăng đổ đầy rồi lại đi tiếp, xe giám sát theo từ xa, không dám tiếp cận.

9 giờ 40, chúng đón người cuối cùng, nam tử đội mũ nồi, bỏ mũ ra sờ cái đầu hơi hói, chính vì thế mọi người gọi là Lưu Hói, lăn lộn trong nghề mười mấy năm, bị đả kích vô số lần, Lưu Hói đã thành Hói ca.

Hôm nay thời tiết tệ quá, mây dầy trời âm u như sắp tối, trời lạnh tới mức há mồm ra cũng sợ nước bọt đóng băng.

“ Hút điếu thuốc, phấn chấn tinh thần lên Tiểu Mã.” Lưu Ngốc ngồi vào xe đưa lái xa một điếu.

Lái xe khúm núm nhận lấy:” Vâng ạ, Lưu ca, anh yên tâm, tôi lái xe nhiều năm, tay lái vững lắm, dù là tuyết trắng đường cũng đi được ... Á, cảnh sát.”

Lưu Hói cảnh giác cầm bộ đàm lên, nhìn kỹ bỏ xuống tát bốp phát:” Đó là cảnh sát giao thông.”

“ Thì anh bảo là có cảnh sát phải gọi mà.” Lái xe ủy khuất:

“ Cảnh sát giao thông không quản đánh bạc.”

“ Lưu ca, anh không biết, bọn em lái xe không phép, thấy CSGT là chân tự động run.” Lái xe ngượng ngùng giải thích:

“ Nhìn cho kỹ ...” Lưu Hói không lằng nhằng với hắn nữa, thông báo hết thảy an toàn:

Xe đi qua hai CSGT đứng trực, họ chẳng buồn nhìn, chắc là rình xe vùng ngoài để xẻo.

“ Phía sau theo sát, tới đập nước Phần Dương đi một vòng quay về là tới trưa rồi.” Lưu Hói an bài, lộ trình 50 km, đi về một chuyến đủ phân thắng bại, chiều đổi nhóm khác:

Xe tăng tốc, từ đường vành đai lên cao tốc, giữ tốc độ đều đặn.

“ Dừng lại.” Dư Tội đột ngột quát:

Xe phanh két lại, đỗ thẳng giữa đường làm hai cảnh sát giao thông giật nảy mình.

“ Anh chú ý không, vừa rồi mấy xe kia căn bản không sợ xe CSGT.” Dư Tội đầu lóe sáng:

“ Cậu nói thừa à, trừ bọn lái xe không giấy phép, ai mà sợ CSGT.”Tôn Nghệ làu bàu, còn tưởng phát hiện cái gì:

Dư Tộ cười gian:” Ngốc, nếu chúng ta đóng giả CSGT ...”

“ Đúng, đúng!” Tôn nghệ hiểu ngay, như thế có thể tiếp cận mà không gây náo động:

Đạt thành ý kiến thống nhất, hai người vội liên hệ, hỏi xem ai ở đội CSGT, mượn hai xe tuần tra, nhưng không mượn được, kỳ Xuân Vận sắp tới, CSGT áp lực cũng rất lớn. Dư Tội sai trong đội tìm chỗ làm quảng cáo, in mấy hàng chữ "Tuần tra giao thông", loại lột ra một cái là dán được ngay. Trong đội làm theo mà lo nơm nớp, tội phạm chưa bắt được mà bọn họ hình như đã phạm cả đống tội rồi.

“ 1000.”

“ Bỏ.”

“ Theo.”

“ 2000.”

“ Quản đốc Trần, anh chỉ có đôi là cùng, dọa ai thế?”

“ Không tin thì theo đi, không bỏ ra một hai vạn, anh không thấy được bài tôi đâu.”

“ Sợ cái gì, theo.”

Trong khoang xe khói thuốc mịt mù, sát phạt vào lúc quyết liệt, mấy ngày qua quản đốc Trần gặp vận, bất kể là chơi mạt chượt hay poker đều thắng. Giờ chỉ còn hắn và giám đốc Tôn một chọi một, khi xòe bài, cả bàn ồ lên, bốn quân cơ, ăn rồi, quản đốc Trần vươn dài tay vơ hết tiền về.

Lúc này xe dừng ở trong khu rừng trồng bên sông Phần, nơi này tầm nhìn rất tốt, trừ sông đóng băng thì cây cối trụi lá, cùng với cái đầu trụi lụi, đó chính là lão đại dứng bên cây tưới nước.

Tên thủ hạ từ trên xe chạy xuống, nhỏ giọng báo với Lưu Hói:” Lưu ca, hôm nay lạ lắm, quản đốc Trần thắng 6 vạn rồi.”

“ Không giở trò chứ?” Lưu Hói hồ nghi, một người thắng quá nhiều với nhà cái mà nói không phải tốt, dễ dọa con bạc khác chạy mất, tên quản đốc Trần này quái lạ, liền ba ngày thắng hơn 40 vạn:

“ Chắc là không, bài của chúng ta mà.”

“ Vậy là dẫm phải cứt chó rồi .... Không sao, liên hệ với Vương Lão Thiên, chiều phái người tới dằn mặt hắn, để hắn thắng nữa còn ai tới chỗ chúng ta chơi.”

Thủ hạ vâng lời chạy đi, Vương Lão Thiên cũng theo nghề này lâu năm, vì ham cờ bạc bị người ta chặt 2 ngón tay trái, sau đó tỉnh ngộ, không đánh bạc nữa, chuyển sang tổ chức đánh bạc, gần như là nhân vật cấp truyền thuyết.

Người này cũng dễ nói chuyện, bàn bạc ổn thỏa qua điện thoại thì cũng đã 12 giờ, Lưu Hói ném mẩu thuốc lá đi, chui vào chiếc Iveco, đẩy vách ngăn với khoang xe, tươi cười hỏi các vị tài chủ hôm nay ăn cơm ở đâu: “ Hôm nay nhân đang hứng chơi một lúc, trên đường về tới thẳng nhà hàng Việt Hải, chiều ai muốn nghỉ, tôi đưa về nhà, muốn chơi tiếp tôi giới thiệu thâm người, đều người quen cả.”

An bài thỏa đáng đi ra, chia bài đang đếm tiền, người thắng không bao giờ keo kiệt.

Công tác đã kết thúc một nửa, sau khi bắt đầu lên đường về, Lưu Hòi bật đài, nghe kênh giao thông, đối với người bản địa như hắn, đường ở trong đầu, không cần nghĩ chiều đi đâu.

Lúc này trong đầu hắn đang nghĩ, chiều có thể tới khu khai phát thành bắc đỗ lại, công nhân lục tục về quê ăn Tết, nơi đó vằng người.

Năm nay làm ăn cũng được, tới gần Tết chắc là kiếm được vài chục vạn, nên thay xe mới hay là mua nhà? Còn nữ nhân nữa, giờ hắn ngày càng thích cô bé ít tuổi, không thích thể loại mông ngực ngồn ngộn nữa, Chanh sắc niên hoa nhiều lắm, tiếc là đóng cửa rồi.

“ Lưu ca, cảnh sát.” Lái xe hét như lên cơn thần kinh:

Lưu Ngốc giật nảy mình mở mắt ra, vung tay tát một phát: “ Là CSGT, mù à?”

“ Họ chặn xe.” Lái xe chỉ một cảnh sát đã vẫy tay với họ, ra hiệu đỗ xe vào lề:

“ Dừng lại chứ sao, mày làm gì đâu mà sợ thế?” Lưu Hỏi nhắc:

“ À, đúng rồi, thói quen ...” Lái xe đỗ bên lề, hạ cửa sổ tới:

Cảnh sát da ngăm đen, vóc người tầm trung, cười tươi kính lễ, đưa tờ giấy tuyên truyền: “ Thời tiết nhiều sương, chú ý lái xe an toàn ... Lên đường thuận lợi.”

Ái chà, lái xe xấu hổ, vẫy tay với cảnh sát rồi lên đường, là truyền đơn chú ý an toàn Xuân Vận, cùng với dự báo thời tiết thời gian tới. Lưu Ngốc nói vào bộ đàm: “ Không có chuyện gì, cảnh sát tuyên truyền thôi, đi như bình thường.”

Chiếc Nissan cảnh giới đi qua, Dư Tội vẫy tay cười rất tươi, Tôn Nghệ đứng bên xe du lịch, nói chuyện với Bao Thiên Nhạc tay cầm bằng lái đóng giả xe bị chặn, đợi chiếc Iveco tới, Tôn Nghệ bộ dạng như cảnh sát tra xe, Bao Thiên Nhạc đóng vai lái xe bị tra nói cười vui vẻ.

Lúc này Dư Tội ra hiệu cho chiếc Iveco dừng lại, lái xe đã nhận được tin báo của ông chủ, đỗ lại, Dư Tội kính lễ nói: “ Mời lấy CMT và giấy phép lái xe.”

Không phải là tuyên truyền sao, lái xe đưa giấy tờ, cười lấy lòng.

Dư Tội nhìn bằng lái một lúc lại nhìn lái xe: “ Đây là anh à?”

“ Sao không phải?” Lái xe ngớ ra:

“ Nói linh tinh, đây là bằng lái nữ mà, anh nhìn đi.” Với thủ pháp trộm cắp của Dư Tội bây giờ, xoay tay một cái là đổi dễ như chơi:

“ Hả?” Lái xe thò đầu nhìn, ảnh đúng là nữ, lại còn là mụ béo, sao lại thế được:

Dư Tội bực mình: “ Xuống xe, xuống xe, tôi hoài nghi anh lái xe không giấy phép.”

“ Rõ ràng là giấy tờ của tôi mà ...” Lái xe tức giận định xuống thanh minh, đột nhiên phát hiện có người lặng lẽ áp sát, hô lên: “ Chạy mau ...”

Bình Luận (0)
Comment