Muộn rồi, Dư Tội lấy còng ra, cách một tiếng còng đối phương lại, hành động như sét đánh, Tôn Nghệ xông tới khống chế phụ lái, Bao Thiên Nhạc leo lên nóc xe. Đám con bạc trong xe hoảng loạn kéo rèm ra, xong rồi, bốn xung quanh toàn cảnh sát, còn có người đang ghi hình.
Cửa bị đá văng, trong không gian nhỏ hẹp có sáu con bạc, chính giữa là bàn hình bầu dục, không có vẻ gì chật chội, còn có cả thức ăn, nước uống. Dư Tội nghiêm túc nói với đám con bạc ủ rũ cúi đầu: “ Chúng tôi đã ghi hình hiện trường rồi, tôi không muốn nói lần thứ hai, đâu, bỏ tất cả mọi thứ trên người lên bàn ... Tôi chính thức bắt giữ các anh vì tội tụ tập đánh bạc trái phép.”
Tiếp đó là là kiểm kê hiện trường, còng nghi phạm, ai làm việc nấy, có cả tiền, dụng cụ đánh bạc, ghi hình, đây là vụ bắt giữ hoàn mỹ, cảnh sát ai nấy mặt mày lạnh tanh nghiêm nghị, nhưng quay đi cười như hoa nở, úi dời cái xới này nhìn ít cũng phải 10 vạn, mất 1,2 tờ ai biết đấy vào đâu.
Cùng lúc đó tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe theo sau mất khống chế, Tôn Nghệ chặn xe vội vàng nhào qua một bên, chiếc xe đó lao đi như làn khói.
Dư Tội vội vàng rút di động hô: “ Thử Tiêu, chặn lại, hai chiếc Nissan, nhất định phải chặn lại ...”
Tuy sơ xuất song đã có mai phục, giao hiện trường cho đám Cẩu Thịnh Dương, Dư Tội và Tôn Nghệ lên xe, vươn tay ra xé chữ, "Tuần tra giao thông" ra, sau đó truy đuổi ...
Khi xe của Dư Tội tới nơi thì hai chiếc Nissan đã bị chặn lại, hai xe ba người, đang tranh chấp với năm vị cảnh sát hình sự:” Anh bằng cái chó gì mà bắt chúng tôi.”
“ Ai bắt, nếu bắt thì các anh còn đứng đây được à?”
“ Không bắt thì chúng tôi đi.” Lưu Hói cố ra vẻ mạnh miệng:
Đám hình cảnh khinh miệt: “ Này, biển số xe, giấy tờ đều có rồi, anh muốn đi thì tùy, có tin đêm nay chúng tôi tới tận nhà bắt người không?”
Mấy vị đánh bạc không sợ, nhưng lái xe lại sợ, nhìn Lưu Hói không dám đi nữa. Lưu Hói khó xử rồi, biết giờ còn chưa có chứng cứ, đợi chứng cứ vào tay cảnh sát thì gay go, đang tính kế thoát thân thì hai cảnh sát giao thông khi nãy vội vàng chạy tới, biết bị bẫy rồi.
“ Lưu Hói, lên xe đợi.” Thử Tiêu nghiêm mặt chỉ tay, Lưu Hói tuổi không ít nữa, biết điều tự vào xe, Tiêu ca gằn giọng: “ Các người, nếu nghĩ tôi không tìm ra được thì cứ đi.”
Hai lái xe quay về xe, không dám nổ máy chạy nữa, dù sao dưới mông là công cụ mưu sinh, nếu bị người ta nói là công cụ gây án tịch thu thì đi đâu mà nói lý? Cả hai đã quyết định xuất huyết cho qua kiếp nạn rồi.
Thử Tiêu đợi tới khi kéo Dư Tội ra sau xe liền lộ bản chất, bỉ ổi nói: “ Không phải nói bắt sòng bạc à, hôm nay tôi không bắt được sòng bạc, bắt thứ chó má cậu về.”
“ Nếu bao ăn bao ở, không bắt tôi cũng theo anh.” Dư Tội cười còn đê tiện hơn:
Thử Tiêu bị đánh bại hoàn toàn, lắc tay Dư Tội: “ Người anh em, rốt cuộc ở đâu?”
“ Bí mật trên người bọn chúng, yên tâm đi ... Lại đây ... Lần này cho anh ăn nứt bụng ...” Dư Tội ghé tai Thử Tiêu thì thầm:
“ Đúng rồi, đám người này vừa cùng nghề vừa là oan gia, nhất định có qua lại, hơn nữa trong số khách tôi bắt, thế nào cũng không chỉ chơi ở một nhà ...” Thử Têu sáng mắt: “ A, hiểu rồi, cậu định nhổ cả cụm luôn, nhưng phải cẩn thận, sòng lớn một chút là có dính dáng tới đồn công an, chia hoa hồng đấy, đá phải ván sắt, anh em ta ăn đủ.”
“ Cho nên phải nhanh, nhân chứng vật chứng đủ cả, chúng nói gì được nữa.”
Hai người ở nhiều phương diện cực kỳ ăn ý, Thử Tiêu đi về phía hai cái xe, một lái xe chưa gì đã nhũn ra cầu khẩn: “ Đồng chỉ cảnh sát ơi, chúng tôi được thuê mỗi ngày 1000, chúng tôi trả lại tiền thuê được không?”
“ Tôi mỗi ngày chỉ có 800, tôi không biết họ làm gì.” Lái xe còn lại mặt mày đau khổ chắp tay vái như tế sao:
“ Bịa lý do gì cũng thừa thôi, nói một cách đơn giản, tôi có thể coi hai người như xe qua đường thả đi, có điều giúp tôi tìm mấy kẻ mở sòng, thế nào?” Thử Tiêu đe dọa, vỗ vỗ xe, một câu chiếu tướng: “ Hay muốn tôi coi đây là công cụ gây án? Điều tra nửa năm một năm rồi hẵng đến lấy?”
Hai người do dự nhìn xe mình, lại nhìn cảnh sát, còn kết quả không cần hồi hộp nữa, lát sau cùng Thử Tiêu hút thuốc trò chuyện như anh em.
Bên trong xe thì khó hơn, Lưu Hói là tên lọc lõi giang hồ rồi, hắn sẽ không dễ dàng nhận tội.
“ À, đúng là Hói ca danh bất hư truyền, Lưu Văn Quân, Lưu Hói, Hói ca ... Cái tên này đúng là ngưỡng mộ từ lâu, nghe nói anh thong thả kiếm được ngàn vạn ... Đây chẳng phải chuyện nhỏ xíu à?” Dư Tội kích thích hồi lâu mà mặt hắn chẳng đổi:
“ Tôi chẳng biết anh nói gì, bắt thì cứ bắt, dù sao tôi là kẻ đói rách, chẳng biết năm mới phải ở đâu đây.” Lưu Hói hời hợt nói, trên đời có loại người chẳng sợ gì, đó là loại không có gì hết, chẳng ai bận tâm tới:
“ Thế à, tổ chức đánh bạc là tội không nhẹ, chia phần thì ít, nhưng phạt thì nặng đấy, tôi không tin có người thực sự muốn vào trại giam ăn Tết, chả lẽ không có suy tính gì à?”
Lưu Hói lắc đầu:” Tôi không biết anh nói gì, thích làm gì thì làm, đừng dọa tôi.”
Dư Tội lấy di động đưa tới trước mặt Lưu Ngốc, kéo từng bức anh một:: Anh từ xe đánh bạc xuống này, anh cùng nhóm đó ăn cơm này, anh đi đổ xăng này ... Hói ca, đám người có kín miệng không thì anh rõ hơn ai hết, cho rằng chúng tôi không có quyền giam anh thật à? Nhìn rõ đi chúng tôi là cảnh sát hình sự, không phải là giao thông hay trị an đâu.”
Lưu Hói nhìn giấy tờ của Dư Tội mà giật mình, nổi giận đùng đùng:” Hình cảnh mà đi quản vào việc này à?”
“ Cải cách cảnh vụ mà, đả kích tội phạm thì làm gì phân chia cảnh sát gì?” Dư Tội cười trêu tức: “ Nghĩ tới chuyện của mình đi, vẫn định nói là không biết gì hay sao?”
“ Anh muốn thế nào?” Lưu Hói nghiến răng, biết kiếp nạn này khó thoát rồi, cái danh cảnh sát hình sự có sức uy hiếp nhất định:
“ Đơn giản, bát cơm thì khẳng định là hỏng rồi, đây cũng không phải là cách làm ăn tốt ... Tôi biết, còn có vài nhà nữa cũng kinh doanh kiểu này, giúp tôi khuyên giải họ đi.”
“ Trông tôi giống kẻ bán đứng bạn bè lắm à?” Lưu Hói khinh miệt:
“ Phải xem giá thế nào, ví dụ không truy cứu anh, chiếc xe cải tạo kia không tịch thu, các anh đánh bạc ăn Tết, chúng tôi bắt đánh bạc cũng là để ăn Tết, dù sao thì chúng ta giống nhau, cùng xẻo con bạc thôi, đúng không?” Dư Tội vỗ vỗ vai thân tình:
Lưu Hói á khẩu, lại có loại cảnh sát nát đến thế này à, nhưng mà thế mới đáng sợ, đã nói ra rồi tức là không khách khí gì nữa, không đạt mục đích không thôi, vì thế hai bên đạt được giao kèo bí mật ...
.....
“ Vào đi, vào hết đi.”
“ Anh thẩm vấn.”
“ Phương Phương, cô an bài đi, sắp lấy lời khai, Kiến Thành, thống nhất bảo quản tang vật, gọi hết người tới đội đi ... À, dọn vài gian phòng.”
Đợt nghi phạm đầu tiên bị đưa về đội hình sự Trang Tử Hà, Cẩu Thịnh Dương bận rộn an bài, trong đội chưa bao giờ tất bật như thế.
Một con bạc ý đồ thương lượng:” Đồng chí, cho gọi cuộc điện thoại đi.”
“ Không được.” Hình cản mặt lạnh như tiền:
“ Gì ghê thế, chơi tí tiền thôi mà, chiều nay đơn vị có việc phải làm sao?”
Đó là công vụ viên, làm thuế vụ, hình cảnh chỉ tay:” Vậy thì vào đó mau mau viết lời khai, nếu không còn phải ở đây qua đêm.”
Người kia cúi đầu theo bạn chơi bạc đi vào, Cẩu Thịnh Dương chỉ huy đem từng bao tang vật vào phòng, Miệng Rộng chảy nước dãi:” Tôi thực sự muốn thử cảm giác đếm tiền tới chuột rút nó như thế nào.”
“ Đội trưởng lợi hại thật, bắt một phát mười mấy vạn luôn.” Sư Kiến Thành không thể không phục, đồn trưởng tới chưa được 10 ngày mà ai cũng thấy được tương lai tươi sáng, tiền bạc không thành vấn đề nữa rồi, Tết này có thịt lợn rồi.