Chi đạo viên vội vã tới nơi, ông ta biết tin tức hơi muộn, vào một cái thấy bàn lớn cơ man nào tiền là tiền, một đám cảnh sát đang cặm cụi ngồi đếm, mắt cũng sắp biến thành đồng tiền, ông già chấn kinh tới mắt lồi cả ra: “ Bắt, bắt ở đâu ra?”
“ Đường vành đai.” Cẩu Thịnh Dương thuận miện trả lời:
“ Hình cảnh đi bắt đánh bạc, không sợ người ta cười cho à, với lại đường vanh đai đâu phải thuộc khu vực quản lý của chúng ta, xen bừa vào làm gì? Ai bảo các cậu đi bắt.” Chỉ đạo viên hỏi một tràng, tự trả lời: “ Tôi biết rồi, đội trưởng phải không? Bừa bãi, quá mức bừa bãi.”
Ai cũng biết ông già này cổ hủ, chẳng giải thích gì, dù sao chuyện cũng đã làm.
Không xong rồi, chấp pháp vượt địa bàn, làm việc ngoài phận sự, hơn nữa nhiều tiền thế này, có thể đoán con bác đều có vai vế, gây họa rồi, khó rồi. Ông ta đi đi lại lại mầy lượt, chỉ thẳng Cẩu Thịnh Dương: “ Cậu là đồng chí lâu năm rồi, sao không có tính nguyên tắc tổ chức như thế, đây là chuyện hình cảnh làm à?”
“ Chỉ đạo viên, biết làm sao, chúng ta nghèo thành như thế rồi, khó khăn một chút đã đành đi, tới mức mọi người móc tiền túi ra làm việc nhà nước, vậy mà bên trên không ngó ngàng tới, chúng ta phải nghĩ cách.” Cẩu Thịnh Dương cũng biết chuyện này là không nên, nhưng Tết này mà còn trắng tay, về nhà không sống yên được:
“ Cãi cùn.” Chỉ đạo viên vung tay mắng hết tất những người có mặt: “ Các cậu là cảnh sát nhân dân, bất kể lúc nào cũng không được quên thân phận của mình, chỉ vì chút tiền mà bỏ nguyên tắc tổ chức đi theo đội trưởng nửa mùa đó làm bậy à?”
Câu này nặng rồi, xúc phạm đội trưởng được ai nấy coi như thần minh, đám hình cảnh bất mãn định cãi, Cẩu Thịnh Dương ngăn lại, nếu không mâu thuẫn nội bộ bùng phát mới là hết thực sự.
Chỉ đạo viên nói ra cũng thấy nặng lời, thở dài: “ Đội trưởng đâu?”
“ Không biết.” Miệng Rộng lạnh nhạt nói:
Nhìn đám đội viên ai nấy đều nén giận, nghĩ tới gánh nặng hơn năm chưa giải quyết, chỉ đạo viên mềm lòng: “ Chỉ lần này thôi, không được phép có lần sau.”
Tuy nhượng bộ rồi, nhưng bầu không khí rõ ràng không tốt, ai nấy im lìm, thế này chỉ sợ trong đồn có rạn nứt, chỉ đạo viên hết sức phiền lòng: “ Mấy người các cậu phải tăng cường học tập, đề cao nhận thức tư tưởng, ở điểm này Bao Thiên Nhạc hơn hẳn các cậu ... Tự ý hành động, vượt khu chấp pháp, nói nặng một chút phải xử phạt kỷ luật ... Xem Bao Thiên Nhạc đi, cậu ấy xưa nay ...”
Đang nói thì Bao Thiên Nhạc trở về, vác theo một bao, vội vàng chạy vào phòng, hưng phấn reo lên: “ Mau mau, các anh em, lại bắt được một hang ổ nữa, không nhanh, đội hình sự khu mỏ cướp hết đấy ... Đội trưởng đang đợi, tuyên bố hôm nay phải đột phá trăm vạn ... Hả, sao thế?”
Ai nấy cúi đầu nén cười, Bao Thiên Nhạc quay người một cái, vừa thấy chỉ đạo viên mặt tức thì cứng đờ, chỉ đạo viên còn sốc hơn, chỉ mặt hắn mở miệng mấy lần không nói lên lời, mặt hầm hầm bỏ đi.
“ Sao giờ, đi thôi chứ?” Miệng Rộng rất sốt ruột, bình thường còn nhịn được, giờ tiền bay mua trước mặt rồi, nguyên tắc với tổ chức gì nữa:
“ Một lần cũng là phạm quy, mười lần cũng là phạm quy, con mẹ nó, lão tử làm cảnh sát chưa bao giờ thống khoái như hôm nay, đi, qua hôm nay rồi tính.” Cẩu Thịnh Dương chỉnh lại cảnh phục, phất tay một cái, cả đám anh em phấn chấn đi theo.
Tiền chất thành đống, lại thêm hai xe nữa, con số trên 30 vạn, hình cảnh đếm tiền quả thực thấy bị chuột rút rồi ...
13 giờ, hai đội cảnh sát liên hợp lại chặn một cái xe nữa, trên xe có 5 con bạc, tiền trên bàn ít nhất phải 20 vạn. Thử Tiêu mắt đỏ ngầu, sai đội viên của mình cưỡng chế đưa đám này về đội xử lý, Dư Tội không đồng ý, hai người bắt đầu xung đột rốt cuộc phần thắng thuộc về tên béo.
Bốn mươi phút sau, nhóm này đột kích 15 km, phá xới bạc ở công viên bên hồ, lần này tới lượt đội hình sự Trang Tử Hà, Bao Thiên Nhạc dẫn cả con bạc lẫn người về.
Do nóng lòng thoát thân, Lưu Hói khai ra hai ổ này đều là thường ngày không hòa thuận với hắn lắm, vốn cho rằng thế là đủ cho đám cảnh sát kiếm chác rồi, nhưng khi hai tên cảnh sát một béo một gây cười rất khốn nạn lên xe tìm hắn thì hắn biết hỏng rồi.
“ Tôi thực sự chỉ biết có thế, các anh có tra tấn tra khảo thế nào thì tôi cũng chỉ biết thế thôi. Hai đồng chí à, nên đủ là dừng, hơn chúng tôi làm cả năm rồi ...” Lưu Hói thống khổ vô cùng, cứ như là tổ chức đánh bạc phải sống trong dầu sôi lửa bỏng vậy:
“ Anh đúng là mù pháp luật, tài sản đánh bạc là phi pháp, phải nộp lên trên, trong đội chỉ được giữ 10% làm kinh phí thôi.” Dư Tội chép miệng, nộp lên cũng xót lắm, nhưng mà quy củ là thế:
“ Chúng tôi kiếm tiền khác anh về bản chất, ít nhất chúng tôi không bỏ túi riêng, đại bộ phần dùng để đả kích người như anh.” Thử Tiêu không vui, cái thằng này nói như là tư tưởng của cảnh sát thấp lắm vậy:
Tất nhiên là cũng không cao, nhất là với hai tên này, nhìn ánh mắt như sói đói đó, Lưu Hói chỉ muốn khóc:” Tôi thực sự không biết, tôi chỉ biết hai nơi đó thôi.”
“ Đừng có nhấn mạnh mãi như thế, càng nhấn mạnh người ta càng ngứa ngày ... Ài, Hói ca này, hay là chúng ta thương lượng đi.” Thử Tiêu mắt lấp lánh sáng:
Dư Tội cũng nói:” Chắc chắn còn có, Hói ca biết lý lẽ, biết thiệt hơn thế nào cũng hợp tác với chúng tôi mà.”
“ Không có thật, sao tôi nói các anh không tin.” Lưu Hói suýt hộc máu:
“ Không có thì thôi.” Thử Tiêu nhạt giọng:
“ Vậy thả tôi ra đi chứ.” Lưu Hói nói đầy trông đợi:
“ Thả, có điều trước đó giúp chúng tôi nhận mặt người bắt ở công viên Bên Hồ, tên là gì nhỉ? Vương Hổ đúng không?” Thử Tiêu hỏi Dư Tội:
Nghe tới đó Lưu Hói nhũn chân, nếu người trong giới mà biết là hắn tiết lộ thì xong đời.
“ Đi thôi, Hói ca đồng ý rồi.” Dư Tội đứng dậy:
“ Này này này, hai anh cảnh sát, làm gì có kiểu hại người ta như thế? Họ mà biết, còn chẳng phải sau này vác dao chém tôi à?” Lưu Hói bám chặt tay vào thành xe, quyết không đi:
“ Vậy thì tiết lộ thêm một ổ nữa đi, cộng cả chỗ của anh mới là ba, hai chúng tôi mà có ba ổ, khó ăn chia.” Thử Tiêu gạ gẫm:
“ Hả, khó chia cũng đổ thừa cho tôi à?” Lưu Hói tức xì khói, thề cả đời hắn chưa bao giờ trải qua đủ loại cơn giận nhiều như thế:
“ Hói ca, kỳ thực anh không nhìn rõ tình thế gì cả.” Dư Tội mang thuốc lá ra mời, Lưu Hói nào dám nhận, Dư Tội nói hết sức thần bí: “ Chúng tôi bắt được anh cũng là người trong nghề tố cáo đấy, là ai thì chúng tôi không nói được, chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp mà ... Có điều nếu chúng tôi thấy thái độ hợp tác của anh không thành khẩn, ài ...”
“ Anh cảnh sát, các anh hứa thả tôi rồi mà.” Lưu Hói lúc này chỉ còn mong giữ thân, mong thoát khỏi hai tên ác ma này, cái khác không quan tâm nữa:
“ Tôi có nói là không thả đâu, thả ngay.” Dư Tội làm ra vẻ thả người:
“ Nhưng mà đâu có nói là giữ bí mật cho anh, đúng không?” Thử Tiêu thêm một câu:
Hai con sâu hại mỗi con cắn một nhát làm Lưu Hói tim đập chân run, vốn coi thường hai tên hình cảnh thèm tiền tới đi bắt đánh bạc, còn định tranh thủ đả kích đối thủ cạnh tranh, giờ mới biết mình sai rồi, sai ngay từ đầu rồi.
“ Được, hôm nay tôi chơi tới cùng, các anh dám bắt tôi sẽ nói cho một chỗ.”
“ Thừa lời, có sòng bạc nào mà cảnh sát không dám bắt?” Thử Tiêu lúc này còn sợ gì, nếu có thì là sợ bắt ít quá chia không bõ:
“ Nói đi, dù là sòng bạc mở trong cục công an, tôi cũng bắt.” Dư Tội vỗ ngực:
Đúng là điếc không sợ súng, Lưu Hói gọi hai người tới gần thì thầm nói ra tin tức mà hắn nghĩ hai tên này chấn kinh, dè đâu hai tên mắt ánh lên tham lam, tực tiếp gọi anh em, lại lần nữa chạy tới tiền tuyến ...
...
Dư Tội , Thử Tiêu đúng là phải tách nhau ra =))