Từ Đại Nguyên đi về phía tây 5 km, nằm sát cao tốc Đại Vận, núi non vây quanh, bốn mùa xanh mướt, có một nơi du ngoạn cũng nổi danh nhờ suối nước nóng, đó là Tấn Từ sơn trang.
Nơi này vừa là cảnh quan thiên nhiên, lại là nơi bảo hộ đất đai trọng điểm, nếu nói kỹ hơn nữa là điểm chiêu đãi chỉ định của không ít cơ cấu tỉnh thành, tiền thân Tấn Từ sơn trang là nhà chiêu đãi quốc gia Long Thành, năm xưa từng là nơi chiêu đãi cả công thần khai quốc. Do biết làm ăn, trải qua mười mấy năm, tiếng tăm không giảm mà còn tăng, mới thành quy mô hôm nay.
Đây kỳ thực vẻn vẹn là nơi kinh doanh của thành phố thôi, nhà chính 11 tầng, 11 tòa nhà phụ, mượn thế núi mà xây thành hình thất tinh, nhìn xa xa sơn trang mới lên đèn như chòm sao rực rỡ. Bãi đỗ xe tuy không có chiếc xe đắt tiền làm người ta trầm trồ, nhưng xe xa hoa không phô trương phối hợp biển số bình thường, nhiều người nhìn ra chỗ bất phàm ở nơi này.
“ Chẳng lẽ nơi đây có sòng bài.”
Cách đó 2.7 km theo đường chim bay, Dư Tội và Thử Tiêu trố mắt, không ngờ rằng tên Lưu Hói đó đưa bọn họ tới đơn vị chiêu đãi chính phủ tỉnh, hai bọn họ có ngốc tới mấy cũng không dám tùy tiện xông vào đây bắt đánh bạc.
“ Tên đó không trêu chúng ta đấy chứ.” Thử Tiêu nghi ngờ:
“ Tám thành không phải, nơi này mới là thực sự thích hợp đánh bạc, yên tĩnh, ít cảnh sát, tài chủ nhiều, chỉ cần có thể tụ tập được là thành mỏ vàng.” Dư Tội khẳng định:
“ Dư Nhi, đừng có mà chỉ muốn tiền không muốn mạng.” Thử Tiêu cảnh báo, người có thể tới đây đánh bạc không đùa được đâu:
“ Anh đã nghĩ tới chưa, nếu thực sự bắt được thì tiền sẽ lớn thế nào, còn hơn tiền lương một năm.” Dư Tội nói nhỏ, phú quý tìm trong nguy hiểm mà:
“ Nhưng nếu xảy ra chuyện thì sao?” Thử Tiêu không yên tâm:
“ Cùng lắm bị ném về tuyến đầu liều mạng chứ sao?” Dư Tội thản nhiên:” Còn nếu khai trừ thì về bán lương thực, bây giờ nơi đó đã kinh doanh ổn định rồi, đằng nào cũng chẳng sợ chết đói, sợ quái gì.”
Đối với an bài của tổ chức, Dư Tội đã học được thản nhiên tiếp nhận rồi, có điều đối với chuyện có thể thay đổi tình hình kinh tế, y cũng thản nhiên tiếp nhận.
Thử Tiêu cũng bị thuyết phục, kỳ thực nếu giờ bỏ đi kinh doanh còn kiếm bằng mấy, cơ mà hơi tiếc bộ cảnh phục.
Hai người thương lượng xong, kéo cửa xe muốn hỏi kỹ hơn, Lưu Hói hút thuốc dương dương đắc ý:” ... Không dám làm chứ gì, tôi nói cho các anh biết, đây mới là sòng lớn thực sự, mấy vụ chúng tôi làm còn chẳng đáng gọi là tôm tép .... Người nơi này tùy tiện chơi một ván cũng mấy chục vạn, người anh em, tới đây là dừng đi, chúng ta đường ai nấy đi, đừng nói tôi gian, tôi cũng không nói các anh hèn.”
Mẹ nó, dám trêu cả hình cảnh kia à, Dư Tội giật mũ của thằng này, lộ ra cái đầu hói, sau đó tâm linh tương thông cùng Thử Tiêu mỗi người bọp một phát vào cái đầu hói.
“ Chuyện vặt, hôm nay cho mày xem bọn tao dám chọc vào không.” Thử Tiêu khinh bỉ:
“ Hôm nay lão tử diệt ác tận gốc, nếu tin tức mà sai, diệt tên chó má mày luôn.” Dư Tội xốc cổ Lưu Hói đi, khí thế từng làm lão đại giang hồ gặp cơ hội ngàn năm có một lại lộ ra:
Nơi này tất nhiên không thể ùa cả vào, hai người tra hỏi chi tiết, càng hỏi càng hưng phấn, Lưu Hói lại càng lúc càng sợ, trán thấm mồ hôi, cái này mà để lộ ra là hắn tiết lộ thì hậu họa khôn lường.
……………….. ……………..
“ Tôn Nghệ, đi đâu đấy?” Hùng Kiếm Phi giữ lấy Tôn Nghệ vừa đi vội tới mức va phải lòng mình, thế mà không thèm nói một câu đi tiếp, rõ ràng có vấn đề. Tôn Nghệ khoác vai hắn thì thầm mội hồi, Gấu Chó sầm mặt: “ Hình cảnh mà lại đi bắt đánh bạc, Dư Tội có còn liêm sỉ không?”
“ Cái đó thì không, nhưng tiền thì có.” Tôn Nghệ mặt đầy hâm mộ:
“ Nhìn cậu kém cỏi chưa kìa.” Hùng Kiếm Phi hừ một tiếng, hình cảnh từ trong huyết lệ rèn luyện ra, đặt chung với thứ tiền sắc là hạ thấp thân phận:
: Không đi thì thôi, dù sao tôi cũng đi, được chia ít nhiều, nhìn đi Tiêu ca làm chỉ đạo viên, Dư Nhi làm đội trưởng, còn cậu mạt kiếp vẫn là cảnh sát hạng bét bảo sao làm vậy, biết vì sao người ta thăng tiến ầm ầm không? Vì người ta dám làm.” Tôn Nghệ nhảy lên xe khởi động, hôm nay bỏ lỡ mất một vụ làm hắn xót quặn ruột rồi, Tết Dương vừa rồi phát có 500, chẳng bằng một ngày đi bắt đánh bạc:
Mấy mấy giây Hùng Kiếm Phi đuổi theo hô lên:” Đợi đã tôi cũng đi.”
Trong tiểu khu cách đó mười mấy km, Lạc Gia Long cũng đang bận rộn, hắn vất vả vần một cục sắt lên xe, mẹ hắn chạy theo: “ Tối thế này còn đi đâu thế hả?”
Lạc Gia Long cười sáng lạn: “ Mẹ, con có nhiệm vụ bí mật, không được phép nói với bất kỳ ai, kể cả mẹ.”
“ Thằng nhãi thối tha, vênh váo cái gì, có giỏi thì khi kết hôn đừng xin tiền mẹ.” Mẹ hắn bực tức quay về:
Thế đấy, túi eo hẹp cho nên phải theo đám anh em kiếm ăn, Lạc Gia Long lái xe đi tới điểm chỉ định của đội trưởng Dư.
Bắt đánh bạc, đây là từ làm cảnh sát hưng phấn.
Đội trưởng Cao ở đội hình sự khu mỏ vốn xem thường chuyện này, nhưng mà số tiền thu được vào buổi chiều thuyết phục hắn, hôm nay bất ngờ hắn nghỉ sớm, không có đội trưởng thì chỉ đạo viên uy tín bùng nổ thành nhất ngôn cửu đỉnh rồi, tin tức truyền về, hơn 40 hình cảnh ôm vũ khí đợi xung trận.
Bắt đánh bạc, đây chắc chắn là từ kích thích.
Đội hình sự Trang Tử Hà đã chuẩn bị xong, vấn đề kinh phí làm khó đội hơn một năm được giải quyết, uy tín tân đội trưởng lên tới đỉnh điểm, trừ người trực ban, cũng dốc toàn quân, xe sử dụng chính là xe đánh bạc thu được, nhét trong xe là đám hình cảnh mắt đỏ như con bạc.
Ngoại lệ duy nhất chính là chỉ đạo viên Quách Duyên Hỉ, ông ta nhớ rất nhiều năm trước một lần kháng lũ cứu nạn cũng điều động toàn quân thế này, không ai nói một lời, hăm hở lên tiền tuyến. Ông ta nhớ khi truy bắt tên cuồng sát Vương Nạn đã giết 7 người ở Đại Nguyên, gồm 4 phụ nữ 1 đứa bé, suốt hai năm không bắt được, cả đội mang quyết tâm rửa sạch sỉ nhục cảnh sát, toàn quân hành động, bảy ngày bày đêm liên tục tác chiến, cho tới khi bắt được hắn trong mỏ.
Vậy mà giờ họ kích động vì đi bắt đánh bạc, vì vài đồng tiền, không phải nỗi hổ thẹn thì là cái gì.
Đang sống trong hồi ức hào hùng, thê lương hiện tại, Phương Phương đưa tới cốc nước và thuốc, trách:” Chú Quách, chú lại quên uống thuốc rồi.”
“ Bẹnh cũ, uống cũng vô ích.” Quách Duyên Hỉ nhìn Phương Phương, đó là yêu cầu cuối cùng của đội trưởng trước với tổ chức, giải quyết một chỉ tiêu công tác cho con gái mình, nói ra làm nghề này cũng chẳng hay ho gì, một tiểu cô nương cùng đám nam nhân làm việc suốt ngày suốt đêm, làm khó cô bé:” Lại là cháu trực ban à?”
“ Không ạ, Miệng Rộng trực ban ... Có điều anh ấy đi làm việc kia rồi, nên cháu ở lại.” Phương Phương xấu hổ không nói rõ, song ai cũng hiểu:
“ Tiểu Phương, cháu thấy đội trưởng của chúng ta thế nào?” Lão Quách sa sút hỏi:
“ Cháu thấy anh ấy là người tốt.” Phương Phương trả lời không cần suy nghĩ:
“ Ha ha ha, người tốt sao?” Lão Quách thấy cô bé này quá ngây thơ:
“ Chỉ cần làm việc mà trong lòng không phải vì mình mà vì người khác là người tốt.”
Cảm quan của nữ nhân rất tinh tế, lại còn là người làm cảnh sát, chỉ một câu nói đơn giản làm ông già sững sờ, không nói được gì, xua xua tay rời đi, quyết định rồi.
Không tham dự, không báo lên.