19 giờ, cái đội ngũ ô hợp lắp ghép tạm bợ lần lượt chia ra cảnh phòng ngã tư, trạm xăng và đường thông tới sơn trang.
20 giờ, bắt đầu hành động, theo lời khai của Lưu Hói, sòng bạc không lớn nhưng quy cách rất cao, tổ chức ở biệt thự số 7.
Dư Tội và Thử Tiêu cởi cảnh phục, thay thường phục, đi bộ 2 km, tiếp cận sơn trang, vấn đề xuất hiện rồi, cách trang phục cùng khổ của hai người khó mà thi triển được nơi tiêu tiền như rác này.
“ Sao giờ Dư Nhi, hay kiếm bộ khác.” Thử Tiêu thất sách:
“ Đừng khẩn trương, thổ hào bây giờ ít phô trương, tất cả là ở tâm thái.” Dư Tội trấn an Thử Tiêu đang căng thẳng:
“ Tâm thái thổ hào thì có, nhưng tiền thì không, hay để đi rút vài nghìn?”
“ Đi đi, chả hi vọng gì vào anh chịu bỏ tiền.”
Hai người nhàn nhã tản bộ, nói nói cười cười, coi xung quanh như rác, phục vụ viên đúng là coi bọn họ thành đám nhà quê có tiền, khi đứng ở quầy, Thử Tiêu cười với mỹ nữ tiếp tân, mỹ nữ khom người hỏi:” Thưa anh, anh cần giúp gì sao?”
Dư Tội nhéo hông thằng béo mê gái, thuận miệng hỏi:” Tôi ở nơi này, muốn hỏi xung quanh có chỗ tắm rửa không?”
“ Có ạ, ở ngay sân sau, anh chỉ cần ra cửa rẽ trái, chính là tòa nhà giả cổ ... Trung tâm huấn luyện bên cạnh cũng có, song kém một chút.” Phục vụ viên giọng nhẹ nhàng giới thiệu:
“ Cám ơn.” Dư Tội gơp tay vẫy nhẹ coi như chào, bộ dạng như chuẩn bị tới ăn tiêu:
Vừa mới đi ra ngoài tới cửa sau thì một cánh tay đưa ra chặn lại, oa, những bốn bảo an, ai nấy cao lớn đứng sừng sững như núi.
“ Chuyện gì thế?” Dư Tội ra chiều khó chịu:
“ Thưa anh, hậu viện thực hiện chế độ hội viên, phiền anh đưa thẻ ra.”
“ À ... Quên rồi ...” Dư Tội móc túi không ra, quay lại tát Thử Tiêu một phát:” Bảo nhắc tôi cơ mà, không được việc gì hết, lại quên ví trong phòng ... Đợi chút, chúng tôi về lấy.”
Thử Tiêu cúi đầu làm vẻ ủy khuất, hai người vừa đi qua chỗ rẽ lập tức chửi bới Dư Tội vì lợi dụng tình thế đánh mình,
Kế hoạch phá sản rồi, Dư Tội bực mình đá đít hắn, bắt ngồi ở đại sảnh đợi, sau đó nghênh ngang vào thang máy, Thử Tiêu liền hiểu y định làm gì.
Nói ra hai ngón tay có thể cởi áo lót của nữ nhân mà người ta không hay biết của Dư Tội làm Thử tiêu hâm mộ lắm, không cần nghi ngờ nữa, hôm nay có người bị y lục nhẵn túi rồi. Thang máy lên xuống vài chuyến, nam nhân ăn mặc lịch sự, dáng vẻ thành đạt ra vào, sau đó Dư Tội xuất hiện búng tay cái tách.
Nhìn nhau cười gian, trong tay Dư Tội đã có ba cái ví, nhìn đống thẻ hoa mắt không rõ cái nào hết, thảo luận không qua kết quả, dùng cách trực tiếp nhất.
Đi thẳng tới chỗ bị bảo an ngăn lại, Dư Tội ném cho hắn cái ví da cao cấp:” Tự tìm đi, tôi quá nhiều thẻ, chẳng buồn nhớ ... Cái chỗ bé xíu, làm ghê gớm lắm ... Nếu chẳng phải bạn tôi cho cái thẻ, tôi chả biết có chỗ này.”
Bảo an vâng dạ nơm nớp nhận lấy, đúng là có thẻ, thẻ này đắt giá ra sao họ biết, hai tay trả ví lại, một người đưa tay:” Ông chủ mời.:
Sân rộng mười mấy mẫu, hành lang giả sơn, đình đài lầu các không thiếu thứ gì, Dư Tội búng tay về phía bảo an, bảo an khúm núm đi tới, y thuận tay rút vài tờ 100 đưa cho hắn: “ Cho cậu uống rượu, người anh em, chỗ này có gì hay không?”
“ Ông chủ muốn chơi gì ạ?” Bảo an càng lúc càng thêm cung kính:
“ Nghe nói có quốc yến?”
“ Cái đó phải đặt trước ạ, ít nhất là ba ngày.”
“ Em gái có ngon không?”
“ Loại gì cũng có ạ, Trung Tây đều đầy đủ, nếu có nhu cầu đặc thù, cũng cần đặt trước.”
Dư Tội loanh quanh một lúc mới vào chủ đề: “ Đánh bạc thì sao?”
“ Không cần hẹn trước, đi vào là được, ông chủ tới lần đầu sao?” Bảo an chỉ một tòa lầu:
“ Ừ, tới cho biết.” Dư Tội lại thuận tay cho vài tờ tiền nữa, đi thẳng tới địa điểm được chỉ:
Nơi này có cái hay, chỉ nhận thẻ không nhận người, không nhìn quần áo chỉ nhìn tiền, rất thuận tiện, đưa thẻ hội viên ra, tiếp tân khom người 90 độ, các em gái sườn xám đỏ với họa tiết vàng ánh kim xa hoa, tươi cười đồng thanh hô:” Chào ông chủ.”
Đóng giả thổ hào kỳ thực rất đơn giản, đó là dửng dưng với mọi thứ, bất kể thứ gì cũng coi như không là được. Dư Tội đi khệnh khạng, Thử Tiêu ngẩng cao cái đầu lớn, mắt thì cứ lia ngực các em gái, tháp tùng hai người cũng là mỹ nữ, nhìn không rõ tuổi, mỗi khi tới chỗ rẽ là đứng sang bên đưa bàn tay trắng trẻo ra mời.
Đi tới tận năm phút, Dư Tội nhận ra thiết kế của nó là kiểu vòng tròn, vòng ngoài là gian bình thường, vào trong là chỗ đặc biệt, cách âm rất tốt, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Tới tầng 3, rẽ hai lần hành lang, tới nơi ghi " làm đẹp nữ khách, nam khách dừng bước", cửa đóng đinh đồng, tay nắm vàng, mở ra một cái, âm thanh quen thuộc lọt vào tai Thử Tiêu làm hắn như phê thuốc.
Âm thanh gì nữa, đánh bạc chứ là cái gì, bốn bề đều vang lên tiếng la hét nhốn nhào, tiếng cười khanh khách lả lơi, cãi nhau, mùi rượu mạnh, nước hoa, khói thuốc cùng với em gái xinh đẹp tạo ra bầu không khí phấn khích. Nhưng kỳ một chỗ, phục vụ ăn mặc rất kín đáo, lịch sự, trong khi nữ khách lại khác hoàn toàn, y phục lại hết sức gợi cảm, ăn mặc không phải che đậy mà chỉ để khoe gò ngực vươn cao, trên trễ cổ, dưới thiếu thốn, từng đôi cánh tay và cặp đùi trắng muốt như ngó sen hút mắt lắm rồi, khi họ ngả người xuống bàn ném xúc xắc, càng khiến người ta nhìn chảy dãi.
Phân tán khắp nơi là con bạc đang ném xúc xắc, cầm bài, sàn trải thảm đỏ, đây hẳn là phòng VIP trong truyền thuyết rồi.
Vào một cái là phục vụ ở ngoài đóng cửa ngay, mỹ nữ đôi mắt như có nước đó đứng ở bên quầy bar, sau quầy có cô gái khom người, trước mặt đặt đủ các loại phỉnh.
Mời mình đổi phỉnh đây mà, Dư Tội và Thử Tiêu hơi ngại, bọn họp tới đây cướp tiền, trên người không mang tiền.
Ngại ngùng một chút mà xảy ra bao nhiêu việc, ở bên ngoài, hai vị khách rống lên với tổng đài là mất ví, còn chưa xử lý lại có vị nữa tới nói mất ví. Nơi này mất trộm là lần đầu, người tới đây ai chả gia tài không nhỏ, không phải chuyện đùa đâu. Bảo an không dám chậm trễ, vội vàng mở camera giám sát xem ngược lại, bọn họ rất kinh nghiệm, chỗ đáng nghi nhất là từ đại sảnh tới phòng, đại sảnh không thể, hành lang khó gặp người vậy đáng nghi nhất là thang máy, tiếp đó tìm được khuôn mặt lạ lên lên xuống xuống tận mầy lần, bảo an lập tức dựa vào hình ảnh tìm trộm ...
Cùng lúc đó, hình cảnh mai phục xung quanh đang đợi tín hiệu hành động, đại bộ phận không biết là tín hiệu gì, ở đây thống nhất chỉ huy dựa vào cái máy hình dang kỳ quái ....
Nữ nhân nhìn hai vị "khách quý" Thử Tiêu và Dư Tội bắt đầu sinh nghi, khách khứa tới đây không phô trương rất nhiều, nhưng mà nghèo khó thế kia là lần đầu, áo len bình thường, tay áo sơ mi không có bất kỳ ký hiệu nào, vest vải dạ rẻ tiền, tuy không nhận ra là hãng nào, song giày da hơi nhăn lộ tẩy, không chút khách khí nói:” Hai vị, nơi này đổi phỉnh, nếu muốn phục vụ gì có thể nói với bất kỳ phục vụ viên mặc ghi lê nào ở đây ... Kim ngạch không hạn chế, hai vị quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
Một mỹ nữ phong tư trác tuyệt và hai nam tử bộ dạng kém cỏi, không ai chú ý tới cảnh lúng túng này.