Dư Tội tới quầy đổi phỉnh, biết người kiếm sống ở nơi thế này, có ai không mắt tình như trộm, đột nhiên bạo phát một tràng chửi bới bằng tiếng Việt rất chính tông: “ ^$#^&#$%.”
Mỹ nữ choáng váng không hiểu gì.
Chính là cần hiệu quả này, Dư Tội ngoắc tay gọi Thử Tiêu tới, dùng tiếng lóng ở phương nam giao lưu, không đóng giả được thổ hào thì đóng giả thổ phỉ, dù sao dọa chết khiếp rồi tính.
Thử Tiêu vâng dạ, quay sang nói với mỹ nữ:” Đại ca nói, không muốn bắt nạt các người.”
“ Bắt nạt chúng tôi?” Mỹ nữ tố chất rất tốt, văn mỉnh cười ứng phó, cơ mà ánh mắt ngơ ngác:
Tiếp đó nhìn thấy nam tử khẩu âm phương nam kia thuận tay cầm lấy cái phỉnh, sau đó chớp mắt nó như biến thành vật sống, luồn lách qua khẽ ngón tay, tinh một tiếng, phỉnh bay rất cao, người kia không thèm nhìn, phỉnh như được lệnh biến mất giữa không trung, thoáng cái xuất hiện trên mu bàn tay, xoay tròn ở đó.
Tài nghệ này làm mỹ nữ suýt rớt mắt khỏi tròng, trong đầu chỉ có một từ: Cao thủ.
Ok, dọa được rồi, Dư Tội lại nói với Thử Tiêu cái gì đó.
Phiên dịch rẻ rách Thử Tiêu lại kiêu ngạo nói: “ Đại ca muốn thấy tuyệt kỹ của Vương Lão Thiên, nếu hắn không dám ứng chiến thì chúng tôi sẽ kiếm chút tiền ở đây ... Khẩu vị của đại ca lớn lắm.”
Ok, sợ chết khiếp rồi, mở sòng sợ nhất gặp cao thủ, người ta nói rõ ràng thế này là lịch sự, chứ nếu người ta âm thầm thắng mấy trăm vạn thì nguy, mỹ nữ không dám xem nhẹ hai vị khách bề ngoài kém cỏi này nữa, đám một tiếng gọi hai em gai sườn xám tới: “ Tiếp hai anh đây, xin hai anh đợi một chút.”
“ Được, khách tùy ý chủ.” Thử Tiêu phất tay:” Nhanh lên, đại ca không có nhiều thời gian.”
Mỹ nữ vội vàng chạy đi, đoán chừng là gọi cao thủ ứng chiến, Tiêu ca bản tính không đuổi, vươn tay ôm eo em gái trên 1m7, đưa mặt tới ngực người ta hít sâu một hơi, trời ơi thơm muốn nhũn người: “ Em gái, định bồi tiếp anh làm gì?”
“ Anh muốn làm gì?” Em gái rất bạo dạn, khúc khích cười:
“ Cái này ... Ài, thôi vậy, còn việc phải làm.” Thử Tiêu bị Dư Tội lườm một cái, phải buông em gái ra, hai người đi vòng quanh xem xét:
Dư Tội lén lút lấy di động ra, nhưng phát hiện vấn đề đau đầu, không có sóng, hỏng rồi chắc chắn nơi này có thiết bị chặn tín hiệu, thảm rồi, vào được hang hổ lại chẳng thể truyền tin ra.
Hai người phối hợp ăn ý, dùng giọng môi giao lưu, tiếp đó Thử Tiêu lại dính lấy hai em gái, chẳng mấy chốc trong phòng vang lên tiếng cười dâm dục của Tiêu ca và giọng nũng nịu lả lơi của hai em gái.
Dư Tội thừa cơ đánh giá xung quanh, trừ nơi thông gió ở tầng thượng và cổng chính, đoán chừng không có lối ra ngoài, hơn nữa cửa hai tầng, rời nhà này vẫn ở trong lầu ... Tính toán mai phục tới nơi phải mất tám tới mười phút, lâu như thế đủ cho người nơi này chuẩn bị.
Phải tìm cách gửi tín hiệu ra, hơn nữa có hai em gái này đi cùng còn chắc hơn hai cái còng, Dư Tội mới đi lên bậc thang một em gái bên cạnh Thử Tiêu đi tới, dựa thân thể mềm mại vào y, giọng êm ru: “ Anh, nơi này không thể tùy tiện vào đâu, trừ khi có lời mời của ông chủ.”
Dư Tội kéo tay em gái, nâng cằm lên hôn chụt một cái, dùng giọng phổ thông không sõi: “ Vậy chỗ này có thể tùy tiện vào không?”
Em gái vặn mình thoát ra, hờn dỗi mắng: “ Đáng ghét.”
Đều là diễn kịch mua vui thôi, em gái vờ giận lại quấn lấy Thử Tiêu, Dư Tội đứng trước bàn baccarat, khách xúm quanh, người thắng cao hứng người thua đổ mồ hôi, người căng thẳng cầm bài như cầm bom. Thử Tiêu nhận ra rồi, hai em gái kia chỉ ỡm ờ thôi, thử đụng chạm mấy lần người ta đều khôn khéo né tránh, mất hứng đi theo Dư Tội.
“ Biết chơi cái này không?” Dư Tội chỉ:
“ Cậu nói xem.” Thử Tiêu khinh bỉ, thứ hắn không biết chẳng có mấy.
“ Chơi vài ván đi, dù sao cũng rảnh, thua thì coi như cống hiến, thắng cho em gái tiền tiêu vặt.”
“ Oa, thật là tuyệt.” Hai em gái tức thì ôm lấy Thử Tiêu coi như phần thưởng:
Tiêu ca nhắc tới đánh bạc một cái liền như thay đổi hẳn con người, cả mỹ nữ khuynh thành cũng không để ý nữa, mắt nhìn chằm chằm xới bạc.
Dư Tội biết bản lĩnh Thử Tiêu, hai con mắt nhỏ như hạt đỗ kia chẳng khác nào nhìn xuyên quân bài, ra hiệu vừa vừa thôi, sau đó ném ra mấy phỉnh, hai em gái nheo mắt, không biết vị này từ khi nào có hai phỉnh mỗi cái một vạn.
Tất nhiên là ăn trộm, đó là bản lĩnh hiếm hoi của Dư Tội.
“ All in.” Thử Tiêu vỗ bàn, rất thô bạo:
Chớp mắt xòe ra, 19 điểm, tỉ lệ thắng khá cao, kết quả đúng thật, thắng rồi.
“ All in.” Thử Tiêu tiếp tục hô:
Thắng liền ba ván, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, chớp mắt đã có 16 vạn, hai em gái há hốc mồm, khách chơi xung quanh cũng dừng hết cả lại nhìn.
A, thua rồi, người thua vẫn dương dương đắc ý, vì ván này Thử Tiêu đặt 5000, chia bài tức lắm.
Dư Tội mỉm cười, bộ bài chia qua một nửa, với cái đầu của Thử Tiêu, bộ bài chia một nửa là hắn tính ra bảy tám phần, thắng nhiều thua ít, đây là thủ pháp thuần thục chứ không cần thủ đoạn.
Qua lại mười mấy ván, hai đôi rời đi chỉ còn lại ba người, ngạc nhiên nhìn tên béo phá đám, cứ như là muốn kiếm chuyện với nhà cái, đôi khi còn ngông nghênh tuyên bố: “ Ván này tôi muốn thắng.”
Hơn nữa mỗi lần tưởng như lỗ mãng ấy lại thắng thật, chia bài chẳng mấy chốc mồ hôi lấm tấm, hai vạn đã thành năm mươi vạn, chỉ sợ tên này hô: All in.
Sợ cái gì cái đó tới, thằng điên đẩy đổng phỉnh lớn tới, tỉnh bơ tuyên bố:” All in.”
Người chơi khác thua tới đỏ mắt, giờ đều chung kẻ thù đứng về phía Thử Tiêu la hét mong nhà cái sạt nghiệp, nhà cái lấy ba lá, lá thứ ba vừa lên, hắn thấy trời đất xoay vần, 22 điểm, tức là một tịt, nhà cái chết rồi.
“ Ha ha ha ...” Thử Tiêu cười điên cuồng, vươn hai tay vơ phỉnh:
Một cánh tay ngăn lại, là Dư Tội, Thử Tiêu chép miệng đứng dậy, thứ này thắng cũng chẳng lấy được, khảng khái béo má hai em gái sững sờ: “ Kích thích không?”
Hai em gái chưa hoàn hồn, gật gật đầu.
“ Còn có thứ kích thích hơn.” Thử Tiêu lợi dụng cơ hội bóp ngực một em, dâm đãng chảy nước dãi: “ Tặng các em hết đó.”
Á, hai tiếng kêu nho nhỏ, hai em gái sườn xám hạnh phúc tới choáng ngợp, lảo đảo suýt ngã.
“ Ha ha ha, anh chưa chắc có thể làm các em thỏa mãn, nhưng tiền của anh chắc chắn có thể làm các em đạt được cao trào.” Thử Tiêu cười dài đắc ý lắm:
Dư Tội buồn cười nói nhỏ: “ Hay không làm nữa nhé, chúng ta mở một cái sòng, thế này mới là sống.”
“ Cậu nghĩ cách làm sao sống mà rời khỏi đây đi.” Thử Tiêu tinh mắt đã thấy kíp trưởng dẫn một đội bảo an tới:
Bốn bảo an, mỹ nữ khi nãy dẫn tới trước mặt Dư Tội và Thử Tiêu, làm động tác mời: “ Mời hai vị, người Vương sẽ tới ngay.”
“ Được.” Dư Tội vẫn dùng khẩu âm phương nam, mỉm cười đi theo mỹ nữ, chỉ vài bước chân thôi, đi vào gian trong làm con bạc khác đỏ mắt:
Vào trong một cái dưới chiếc đèn treo thủy tinh cực lớn là chiếc bàn chơi bài xa hoa, trải vải vải vàng buông tua, mỹ nữ nhoẻn miệng cười:” Hai vị chờ một lát.”
Sau đó lại gọi hai mỹ nữ vừa bồi tiếp Thử Tiêu vào, khép cửa.
Hỏng, Dư Tội nhận ra trong số bảo an, có người mà y cho tiền khi nãy, Thử Tiêu cũng phát hiện, có chút khẩn trương, mấy người đó tựa cười tựa không nhìn họ.