Lộ tẩy rồi sao? Chắc là không, con bạc bị bắt hôm nay đều giam giữ trong đội hình sự, tin tức sao truyền tới đây được, mà chỗ thế này chẳng bận tâm tới vụ truy bắt nhỏ lẻ.
“ Cậu trộm đồ bị lộ rồi.” Thử Tiêu dùng giọng môi nói:
“ Cứ theo kế hoạch mà làm, tốt nhất là có thể đánh với chúng một ván.” Dư Tội trả lời:
“ Người anh em, lấy gì mà đánh, vừa rồi đánh bằng thứ cậu trộm được mà.”
Hai em gái cảm thấy có chút quái dị, nhưng không nói ra được, bảo an bắt họ đứng dựa vào tường, không rõ chuyện gì, nhưng sợ là khoản tiền kia không lấy được rồi. Lát sau có một tên để tóc một mất một còn khom người mời, ông già beo béo mặt Đường phục khá khí phái đi vào, theo sau là tên cao lớn, tướng mạo hung ác.
Dư Tội và Thử Tiêu đứng dậy, biết chính chủ đã tới rồi, Lưu Hói khai, nhà cái ở sòng này là Vương Lão Thiên, cái tên này nổi tiếng từ lâu, nhưng ít người biết tên thật ông ta, thậm chí rất ít người từng gặp nhưng cái tay bị người ta chặt hai ngón kia thì không sai nữa rồi.
“ Anh hùng xuất thiếu niên, nhãi con to gan lắm, tới phá đám à?” Giọng lão già âm u:
“ Nếu đường đường chính chính đi vào, sợ là tiền bối không thèm để ý.” Dư Tội trong sự bình thản có chút tâng bốc:
Lão già lại nhìn Thử Tiêu rất hứng thú:” Chàng Béo, tài nghệ khá lắm, nhiều năm rồi chưa gặp ai như thế.”
“ Thường thôi ạ, trò 21 điểm này liên quan tới xác suất, bài qua một nửa, nếu nhớ hết được bài đã ra thì tiếp đó thắng thua biết trước tám phần, tôi chi may mắn, mong được tiền bối chỉ điểm.” Thử Tiêu khom người cung kính:
Lão già lại cười dài, không khí có vẻ hòa hoãn rồi, ai dè lão ta quát:” Bắt lấy, gian lận không liên quan tới xác suất.”
Thử Tiêu thất kinh, cái thằng tóc bên còn bên mất đi tới kẹp cổ, chưa kịp phản kháng bị bảo an xông tới ấn xuống bàn chơi bài, Dư Tội vừa đứng lên thì nghe thấy sau lưng có tiếng "cạch", toàn thân lạnh buốt.
Đó là tiếng mở chốt bảo hiểm, khá quen thuộc.
“ Này này này, có gì thong thả nói, lão gia tử, đây đâu phải đạo đãi khách ... Ai gian lận chứ?” Thử Tiêu phát hoảng, dân cờ bạc đều biết, gian lận là cho tay lên bàn, chặt ngón:
“ Cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống, cậu chơi 19 ván, trừ ván đầu là thẳng thật sự, còn lại đa phần không phải, cho hắn xem, đừng nói chúng ta nghi oan người khác.” Lão già phất tay:
Thằng tóc một mất một còn mang di động ra dí vào mặt Thử Tiêu, Thử Tiêu nuốt nước bọt, tuyệt kỹ tráo bài của hắn bị người ta phát hiện, ai mà ngờ góc độ đó cũng có gắn camera, ván đầu tiên ném trả bài hắn dấu một quân, sau đó là có thể thoải mái khống chế số điểm rồi.
Dư Tội cũng không biết Thử Tiêu lại giở trò gian lận, vã mồ hôi, thằng béo này, chán sống sao?
“ Mày dấu bài ở đâu?” Thằng đó lúc cả ngày không ra tát hai phát, Thử Tiêu kêu oan, chết không chịu nhận:
“ Kiểm tra cô ả.”” Lão già đi tới, đưa tay về phía hai em gái kia, cởi cúc áo cổ, em gái run run thì ông ta gẩy dưới vú một cái, quân bài từ ngực em bên trái rơi xuống đất:
Em gái đó mặt trắng bệch không còn cả chú ý nửa bầu ngực mơn mởn phơi ra trước bàn dân thiên hạ, giờ trò ở đây có hậu quả gì, cô rất rõ, nhưng lão già không làm khó:” Không liên quan tới cô, ra đi.”
Hai em gái cuống quít chạy mất, mọi người hiểu rồi, thằng béo thừa lúc sờ soạng hủy tang chứng, Dư Tội lo sợ không dám nhúc nhích, sau lưng chĩa thẳng súng vào gáy y.
“ Chàng trai, xem chừng cậu là người thích cờ bạc đấy, vậy biết tay lạ sợ tay quen, tay quen sợ cao thủ, cao thủ sợ gian lận ... Nghe qua bao giờ chưa?”
“ Nghe, nghe rồi ...” Thử Tiêu gian nan nói, mặt hắn bị ấn xuống bàn tới biến dạng, tay kéo ra, không cử động được chút nào:
“ Vậy biết hậu quả của gian lận không?”
“ Không, không biết ...” Thử Tiêu lúc này quá hối hận vì giở trò khôn vặt:
“ Nhìn tôi ...” Lão già giơ hai tay lên, tay phải đứt tới cổ tay, vết thương hết sức đáng sợ, tay trái chỉ còn ba ngón, thứ khủng bố đó như thành sự kiêu ngạo của lão:” Dám gian lận ở chỗ của tôi thì phải làm theo luật của tôi, Tiểu Ma, ra tay.”
Dư Tội thất kinh, chỉ thấy thằng kia rút ra con dao sáng loáng, trong tiếng kêu đau đớn của Thử Tiêu, máu phọt lên bắn vào mặt y, cơ mặt y như lên cơn động kinh ...
Chuyện xảy ra quá nhanh.
Con dao xuyên qua tay găm lên bàn, cơn đau kinh khủng làm mồ hôi Thử Tiêu thấm đầy trán, hắn nhìn bàn tay mình trên bàn lẫn lộn máu, giờ không lo tới cái tay nữa, mà lo tới cái mạng rồi: “ Đại ca, tôi, tôi không lấy một đồng nào ... Các anh làm thế là bất nghĩa đấy.”
“ Có gan lắm, lúc này còn mạnh miệng.” Tiểu Ma khen một câu, thình lình rút dao ra, Thử Tiêu gào lên đau đớn, toàn thân co giật, bảo an ghì chặt: “ Nếu lấy tiền thì cái tay này của mày đã ở lại rồi, yên tâm tao đâm rất chuẩn, xuyên qua xương, không phế được đâu, chỉ cho mày bài học, xéo, lần sau dùng tay đó chơi bài thì nhớ tới nơi này.”
Thử Tiêu ôm bàn tay nhỏ máu, áp lửa giận xuống, Vương Lão Thiên không thèm để ý, chỉ lập uy mà thôi, quay lại nhìn Dư Tội đang bị dí súng vào đầu: “ Soát người.”
Tiều Ma soát người, lát sau ném ba cái ví một cái di động lên bàn, ngoài ra không còn gì khác, ví đi trộm còn di động là thứ hàng nát, không có bất kỳ cái gì chứng minh thân phận hết, làm hắn nhíu mày.
“ Tiểu huynh đệ, tay cũng nhanh lắm, không phải ví của cậu đúng không?” Vương Lão Thiên nhìn chằm chằm Dư Tội, đồng bọn bị đâm một dao mà thằng này không thèm biến sắc:
“ Nếu ông quay được chứng cứ tôi trộm đồ thì tôi để lại cái tay cho ông.” Dư Tội vẫn giữ khẩu âm tiếng Việt:” Không sai, tôi trộm, cũng có thể nói là mượn, vì muốn xem tuyệt kỹ của Vương Lão Thiên, không ngờ bảo đao già rồi.”
Thằng cao lớn phía sau dùng súng gõ đầu Dư Tội:” Chó má có tin bắn mày không, dám tới đây làm càn à, không được nhúc nhích.”
Dư Tội cứ quay đầu lại, làm thằng cao lớn cả kinh lùi ra sau, Dư Tội dí đầu vào nòng súng đen xì:” Bắn đi ... Nếu mày thấy tao chớp mắt một cái thì tao đổi sang họ mày.”
Có cái thằng chó điên như thế, tên cao lớn hơi ớn, dù là dân hắc đạo mang đầu đi làm bậy cũng không nhiều, hắn biết đối phương không phải mạnh miệng, cái ánh mắt tàn nhẫn hung bạo kia chắc chắn là loại đã nhúng chàm rồi .. Có chút khẩn trương nâng súng lên cao một chút.
Dư Tội thong thả quay đầu nhìn Vương Lão Thiên đứng im đó:” Nếu mày không dám nổ súng thì thu lại đi, đừng khoe ra cho mất mặt ... Bọn tao cũng có quy củ, tay đền tay, mạng đền mạng, Vương lão đền được thì cứ tùy tiện.”
Loại phương thức lấy máu thị uy này đã trấn áp không biết bao người, ai dè lần này không linh nghiệm còn khiến đối phương thêm hung hăng, khó xử rồi, hai tên này từ thủ đoạn tới khí thế đều không phải loại lưu manh kiếm ăn kiếm uống, suy nghĩ một lúc đưa tay:” Mời, nếu muốn khiêu chiến thì dựa theo quy củ khiêu chiến, có bản lĩnh thắng thì cứ lấy.”
Dư Tội hừ mũi một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Thử Tiêu thảm hại ôm tay máu me, phẩy tay:” Đứng sang bên.”
Oa, Thử Tiêu hiểu rồi, mình bị người ta coi là chân chó nên mới ăn dao này, thị uy mà thôi, nếu không phải chặt tay thằng trộm mới đúng ...
Lại nhìn lão già thần sắc như chuẩn bị đón địch, nếp nhăn trên mặt càng sâu, khẳng định là đang nghĩ đối sách, dù sao ăn bát cơm này, nếu để mất thể diện, sau này em không giữ được ghế. Hơn nữa hai người họ lai lịch bất minh, dằn mặt thì dám, giết người không dám.
Dư Tội nhận ra sớm hơn một chút nên càng ngày càng ngông nghênh, nhìn kiểu gì cũng giống lão đại một phương.