Vương Lão Thiên thở dài ngồi xuống, hơi hối hận chưa cân nhắc kỹ đã dùng thủ pháp quen thuộc, giờ gặp phải đá tảng rồi: “ Tiểu huynh đệ, cậu lấy gì để cược?”
“ A, tôi sơ xuất mất rồi, hình như là chẳng có gì để cược.” Dư Tội à một tiếng như mới nhớ ra:
“ Không phải cậu đùa chúng tôi chứ? Hai người không mang một xu, ví đi trộm, phỉnh cũng trộm ...” Vương Lão Thiên lạnh mặt hỏi, song hai người cổ quái tới mức độ này rõ ràng không đơn giản:
“ Chơi lớn một chút, tôi không có thói quen vác theo cả bao tiền, nhưng tôi không ngại vác đi cả bao tiền.”
“ Thế sao, vậy cậu cược bằng gì?”
Dư Tội phất tay chỉ di động của mình.
Vương Lão Thiên lắc đầu: “ Thế thì không được, chắc cậu biết đánh bạc là bất hợp pháp, nên nơi bí mật này khả năng không thể để người ngoài biết.”
“ Không phiền phức như thế, tôi cho ông số, ông liên hệ giúp tôi, người ông quen … báo tài khoản cho hắn sẽ mau chóng có tiền chuyển vào.” Dư Tội thoải mái nói:
Thử Tiêu đứng ở góc lòng giật đánh thót, cái hố này đào hay lắm, khiến chúng tự lấp đất.
“ Người tôi quen?” Vương Lão Thiên chắp tay: “ Xin hỏi là vị nào?”
“ Lưu Hói.”
Vương Lão Thiên hơi ngớ người, Lưu Hói chẳng phải là nhân vật vai về gì.
Dư Tội nói tiếp: “ Tôi thắng trên xe Lưu Hói 40 vạn, hắn không phục chơi với tôi vài ván, giờ nợ tôi hơn 100 vạn, bị tôi bắt rồi , hắn giới thiệu tôi tới đây, nếu không tôi không biết nơi này có cao thủ.”
Vương Lão Thiên đau răng, thì ra là xương khó gặm bên ngoài không giải quyết được, đẩy tới đây, xác nhận số di động cùng Dư Tội, sau đó phái Lão Ma ra ngoài liên hệ.
Chừng thời gian hút điều thuốc, tên đầu một mất một còn quay về, gật đầu với Vương Lão Thiên, Vương Lão Thiên thở phào, đoán chừng vì xác định được là người cùng đường, nếu vì đánh bạc mà tới, vậy không phải lo rồi.
Lão già hào khí bốc lên: “ Được, chúng tôi tiếp. Cược cái gì chúng tôi quyết, cược bao nhiêu cậu xem làm, chọn đi poker, bài cửu, mạt chược tùy tiện, tôi cũng muốn thấy kỹ thuật của huynh đệ.”
Thử Tiêu cuống lên, thế này khác nào phù dâu vào động phòng, hỏng rồi, tay Dư Tội trộm đồ thì được chứ đánh bạc kém lắm.
Lưu Hói đặt điện thoại xuống, tim đập loạn xà ngầu, hai tên đó đối đầu với Vương Lão Thiên thật rồi, người khác không biết chứ hắn rõ lão già đó tàn nhân ra sao, khẩn trương trả lời theo an bài sau đó di động bị người ta cướp mất.
Đó là tín hiệu hành động, rất đơn giản, nếu gọi cho Cẩu Thịnh Dương là rút lui.
Còn nếu như gọi cho Lưu Hói, không cần biết là nói gì cũng chỉ có một kết quả, đó là xông lên.
Lạc Gia Long điều chỉnh kênh liên lạc, mồm mấp máy một lúc định nói lại tắt đi, hòi Tôn Nghệ ở bên:” Nói gì bây giờ nhỉ, tôi không có kinh nghiệm chi huy.”
“ Chỉ huy cái buồi, để tôi.” Hùng Kiếm Phi cướp lấy bộ đàm, ấn nút liên lạc: “ Nghe lệnh của tôi ... Mục tiêu là lầu Thiên Quyền Tấn Từ sơn trang, các anh em xông vào bắt con bạc đi.”
Nói xong chiếc xe này cũng xông lên đi đầu, Tôn Nghệ đạp ga, thành dê đầu đàn, mở đèn chớp xông thẳng vào sơn trang, theo sau từ mặt đường, trạm xăng, bóng tối, đột nhiên như đom đóm chớp sáng, xông tới.
Đại sảnh, hoàn cảnh u tĩnh, tiếng nhạc du dương, không chú ý tới mặt đường xa xa, đoàn xe cảnh sát hùng dũng xuất hiện ...
“ Vậy chơi poker đi, đánh lớn nhỏ ra sao tùy Vương lão quyết định, thắng thì tôi mang tiền đi, thua thì tôi chuyển tiền vào tài khoản ... Nếu ông không yên tâm, tôi có thể thông báo cho người ngoài đưa tiền tới.”
Dư Tội bình tĩnh đưa ra quyết định:
“ Không cần phiền như thế, người đã ở đây rồi còn sợ không lấy được tiền à?” Vương Lão Thiên nhướng mày:” Lấy bài.”
Tiểu Ma lấy trong ngăn kéo kín ra một bộ bài chưa bóc, đồ đặc chế, phiên bản hoàng quan của Ma Cao, bộ bài được con bạc thích nhất, ra hiệu đưa Dư Tội kiểm tra.
“ Không cần đâu, bắt đầu đi.” Dư Tội bề ngoài trấn tĩnh, kỳ thực tim đập loạn xạ, điện thoại đã gọi đi, anh em sắp tới, nhưng còn một vấn đề là tên cao lớn phía sau có hàng nóng:
Liếc mắt mấy lần, tên cao lớn đó đứng sau lưng Dư Tội nhìn chằm chằm, đừng nói là khống chế hắn, muốn giở trò cũng khó.
Roẹt, bài bị xé ra, Vương Lão Thiên cười:” Chúng ta cơi đơn giản chút, tốc chiến tốc thắng, cậu chia tôi chọn, tôi chia cậu chọn, ai to thắng.”
Bình thường nghe Thử Tiêu kể chuyện vui trên xới bạc, đây là cách phân cao thấp tốt nhất của hai người đối chiến, một người chia bài, một người chọn, so sánh lớn nhỏ, khá công bằng ... Nếu là người thường đã đành, đây là Vương Lão Thiên, càng đơn giản .
“ Vương lão, mời.” Dư Tội đưa tay ra:
“ Được, chủ chiều ý khách.”
Vương Lão Thiên đưa tay trái ra, ba ngón tay cầm bộ bài, thuận tay lướt qua bàn, toàn bộ xòe ra, cho thấy toàn bộ bình thường, sau đó tay chụm lại chia bài thành ba phần, từ cổ tay tới đầu ngón tay, không ngừng chuyển động, xào bài mấy lần, bỗ lên bàn, làm động tác mời.
Dư Tội không cần nghĩ, đưa tay rút bừa một quân trong đó, úp xuống.
Tiếp đó Dư Tội chia bài, rõ ràng là kém xa, tay chân lóng ngóng, một quân bài bay lên, y ngượng ngập nhặt về, đặt bài lên bàn, để Vương Lão Thiên chọn.
“ Chàng trai, cố ý để bài bay lên cho tôi nhìn, sau đó đặt lên trên cùng, để tôi chú ý à?” Vương Lão Thiên nhìn Dư Tội chằm chằm, mọi động tác không qua được mắt lão:
Dư Tội cười hỏi:” Vậy Vương lão đã nhìn thấy quân bài tôi rút rồi.”
Vương Lão Thiên sờ bài, sờ quân cuối cùng, ông ta lại rút quân thứ hai từ dưới lên, xoe ra: Át bích.
Bảo an xuýt xoa, Thử Tiêu nhắm mắt, biết chỉ thua không thắng.
“ Tôi thua rồi.” Dư Tội không lật bài, ném luôn đi, thua là cái chắc, y chọn bừa làm sao so với bản mò ra được át như người ta:
Ván thứ hai, Dư Tội xào bài trước, thua ván đầu, khí thế của y đi xuống một chút, quay đầu nhìn tên cao lớn, đề phòng hắn gian lận, lại nhìn bảo an và thằng đầu bên còn bên mất, chửi đám cấp dưới sao còn chưa xông vào.
“ Tiểu huynh đệ, quên nhắc, ở chỗ chúng tôi quy củ là giữa ván hai bên đều có thể yêu cầu tăng thêm cược, hoặc là tăng thêm thứ cược ngoài.” Ván đầu tiên là Vương Lão Thiên nhìn ra tên này chỉ dùng mẹo vặt, trình độ không cao như tưởng tượng:
“ Thêm bao nhiêu?”
“ Không nhất định phải cược tiền, cược một cái tay, thế nào, ai thua chặt ba tấc.” Vương Lão Thiên đưa tay phải bị chặt cụt tới cồ tay ra:
Hai tên thủ hạ mỉm cười, đánh cược kiểu này có sức uy hiếp hơn cả cược bao tiền, không ngờ có kẻ tàn nhẫn hơn, Dư Tội chát một cái, đặt bài lên bàn, tay rời đi, chơi liều hô:” Được, nếu ông lại rút được Át bích, tôi tặng cho ông cái tay này.”
Một câu làm Thử Tiêu tái mặt, tim không biết rơi rụng đi đầu rồi, có điều Vương Lão Thiên cau mày, biện pháp ngu xuẩn không có lấy chút màu mè nào làm lão ta gặp khó, lão ta căn bản không thấy Dư Tội làm bắt kỳ cái gì. Có điều muốn Lão Thiên nhận thua đâu dễ, ông ta đưa tay sờ bài, mắt nhìn Dư Tội, thong thả chia bài thành bốn phần: “ Mặc dù cậu che dấu rất tốt, nhưng hai tay xoa vào nhau bốn lần, hơn nữa lòng bàn tay cậu có mồ hôi, nên mặt bài có biến hóa nhỏ, hẳn là ở đây.”
Lão ta nhón lấy một quân bài, từ từ vén lên một góc, thình lình mặt biến sắc.
Dư Tội cười rất gian.
Nhưng người khác không biết rốt cuộc là bài gì, Vương Lão Thiên trừng mắt với tên cao lớn, hắn tức thì ấn vai Dư Tội đợi lệnh.
“ Sao cậu làm được?” Vương Lão Thiên ngạc nhiên, biết người ta gian lận mà không bắt được tại trận là thua một bậc rồi:
“ Ông nhận thua đi rồi tôi nói.” Dư Tội chỉ tay tên cao lớn ấn vai mình, Vương Lão Thiên đánh mắt ra hiệu cho hắn buông tay, Dư Tội lại nói: “ Lật bài đi.”
Không lật, Vương Lão Thiên biết thanh danh cả đời của mình đặt ở quân bài này, nhưng mất mặt lớn rồi, lão ta yên tĩnh ấn bài, tựa hồ nghĩ đối sách.
Đúng lúc nãy cửa bật mở, mỹ nữ kia chạy vào, thở không ra hơi, chỉ cửa như lên cao trào, nói đứt quãng: “ Cảnh, cảnh sát ... “