Gian phòng khác, điện thoại gọi không ngừng, là vợ hắn.
“ Chú Vương ạ, cháu có chuyện nhờ chú, chú có quen Hứa Bình Thu bên tổng đội hình sự không?”
“ A lô, anh Lưu, em là Đồng Đồng, anh quen người chi đội hình sự không ....”
“ Cha, con ở nhà, đang bàn với anh ấy, chưa rõ đưa đi bao người, hợp đồng không vấn đề ạ, cho bao thầu toàn bộ ... Con có biết đâu, chẳng có chút dấu hiệu nào”
Điện thoại bên kia đã cúp, Thích Nhận Thiên mong đợi hỏi:” Cha em nói sao?”
“ Ông ấy dùng quan hệ ở kiểm sát gây áp lực.” Cố Hiểu Đồng thở ngắn than dài, ba mươi mấy năm sống chưa phải cầu xin ai, giờ phải hạ giọng với tất làm cô ta tức giận:
“ Trực tiếp nói với bí thư chính pháp ủy, khó gì đâu? Một cái đội hình sự bé tẹo, xử chúng chỉ vài phút.” Thích Nhận Thiên quen tác phong thương nghiệp nhanh gọn, rất phản cảm kiểu quan liêu chậm chạp:
“ Không dễ thế đâu, chứng cứ rõ ràng, ai dám lên tiếng cho anh? Hơn nữa còn có nổ súng .. Em bảo anh bao lần rồi, loại chuyện đó chớ dính vào, anh có nghe đâu.” Cố Hiểu Đồng tức giận mắng chồng:
“ Em chỉ biết tiêu tiền thì dễ rồi, giờ có cái khách sạn nào thiếu cờ bạc ma túy mại dâm mà sống nổi? Huống hồ là địa điểm thuần nghỉ dưỡng?” Thích Nhuận Thiên cảm thấy mình quá oan uổng:
“ Vậy cũng đừng qua lại với những kẻ đó.”
“ Xem em nói kìa, không qua lại với loại người đó thì mở được sòng chắc.” Thích Nhuận Thiên vừa nổi cáu, tính khí đại tiểu thư của Cố Hiểu Đồng bừng lên, đứng bật dậy, hắn vội nhũn xuống:” Được, được, anh sai anh sai ... Chỉ cần chuyện này giải quyết một cách viên mãn, anh rút toàn bộ, được chưa? Vợ à, em nghĩ cách đi, chẳng qua là cái đội hình sự bé xíu thôi mà.”
“ Không phải kiểm sát bắt tên đội trưởng đó rồi sao?” Cố Hiểu Đồng vẫn giận dỗi.
“ Thằng khốn nạn mở mồm ra là đòi 200 vạn.” Thích Nhuận Thiên nghĩ tới chuyện này là sôi máu:
“ Còn không mau cho y, đợi gì nữa? Đợi sập luân mới hài lòng à?”
“ Cho rồi, đang đợi tin tức.”
Ở đội hình sự Trang Tử Hà, người bên kiểm sát luân phiên tra hỏi, cuối cùng có được lời khai được chuẩn bị trước.
Bọn họ nhận được mật báo, có nghi phạm dùng súng lẩn trốn ở Tấn Từ sơn trang, sau đó vào truy bắt thì gặp phải sòng bạc, thuận tiện mà làm, lệnh do đội trưởng đưa ra, không liên quan tới họ.
Muốn chuyển giao nhân chứng vật chứng à, phải có lệnh của đội trưởng mới được.
Hai bên giằng có không dứt, gọi ai tới thì cũng trăm miệng một lời, các anh bảo tôi không có mệnh lệnh của đội trưởng tự tiện hành động à, các anh xúi chúng tôi vi phạm nguyên tắc chắc? Cái gì, chúng tôi tra tấn bức cung, bằng chứng đâu, đưa ra tôi theo các anh.
Tranh cãi lằng nhằng mấy tiếng không có kết quả, người viện kiểm sát cũng ngáp lên ngáp xuống.
Bên đội hình cảnh khu mỏ cũng dứt khoát đội trưởng trông có mặt, chỉ đạo viên trong quá trình bắt giữ bị thương, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, bất kể là lấy thân phận gì ra uy hiếp cũng chỉ một câu, có lệnh chúng tôi sẽ làm theo.
Đi tìm chỉ đạo viên kia kia thì biệt tăm rồi, không ngờ đội hình sự cơ sở lại khó đối phó như vậy.
Mà tên đội trưởng lại càng là kẻ vô lại, dù lôi 10 tên vô lại tới cũng hổ thẹn với y, đầu tiên đòi 200 vạn, chớp mắt muốn 250 vạn, rồi lại đòi tài trợ .... Y nói, tiền đưa về đội không thể tiêu bừa, nhưng nếu tài trợ thì khác, cúng tôi sẽ có cái Tết no đủ.
Đội trưởng hình sự đó, giọng điệu như tên gian thương vậy, mấy kiểm sát nghĩ đủ cách, hăm dọa, mềm mỏng, y kiên quyết đòi 250 vạn tiền đánh bạc thêm vào 100 vạn tài trợ, mặc cả một lúc thế nào không giảm được mà còn lòi thêm cái xe, giám đốc Thích ép tới đường cùng, đồng ý hết.
Kiểm sát đứng đầu lại lần nữa đẩy cửa đi vào, nhẫn nại đã tiêu hao tới cực hạn, hay dở gì cũng là kiểm sát trưởng, nếu không nể mặt lãnh đạo cũ, chuyện thối nát này không muốn dây vào, hắm có tư cách của mình chứ. Ấy vậy mà ngay cả cảnh sát phó khoa cũng không làm gì nổi, bình thường cảnh sát cỡ này chỉ cần quát một câu đi theo tôi là nhũn cả người rồi.
Còn vị này, mới vào còn có chút lo lắng thận trọng, vậy mà chả hiểu thế nào, bọn họ giở trăm phương ngàn kể y lại càng ung dung, giờ vắt chân chữ ngũ, nghiêng người hút thuốc, liếc xéo ba bọn họ, không coi ai ra gì.
Kiểm sát trưởng nén giận nói:” Được rồi, điều kiện như anh muốn, không thiếu một thứ nào, chúng tôi đưa anh đi.”
“ Khoan.” Dư Tội giơ tay:” Đột nhiên tôi nhớ ra một việc.”
Bên kia muốn điên rồi:” Không thêm một xu nào nữa đâu.”
“ Tôi đâu thô tục thế ... Tôi nghĩ rồi, số tiền này không thể lấy, cho chúng tôi giữ một ít là được, tài trợ cũng in ít thôi.” Dư Tội tựa hồ lương tâm thức tỉnh vậy:
Nhưng không ai tin y có lương tâm, nhìn chằm chằm chờ đợi.
Quả nhiên Dư Tội mặt dày đòi hỏi:” Tiền không cần, vậy cho cái chức quan được không, chi đội trưởng hay kiểm sát trưởng gì đó ... Mà thôi, phó chi đội trưởng, phó kiểm sát trưởng cũng được, yêu cầu nho nhỏ này được chứ?”
Ba người kia tức thiếu chút nữa tắc thở chết, một tên phó khoa trưởng bé xíu muốn lên thẳng cấp xử, còn mạnh miệng không biết thẹn là gì như thế.
Kiểm sát trưởng nhụt chí, hắn nhận ra rồi, bị người ta đùa như khỉ:” À, tôi hiểu rồi, chơi đùa chúng tôi chứ gì, không định phối hợp phải không?”
“ Anh đừng nói khó nghe như vậy.” Dư Tội mặt nhăn nhó: “ Cho dù tôi không phủ nhận anh nói là sự thực.”
“ Vậy đám thoại kết thúc, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh chết rất khó coi, vượt khu, vượt quyền, nổ súng, bức cung, điều nào đủ là anh chết rồi.” Kiểm sát trẻ nghiên răng trèo trẹo:
Dư Tội cười ha hả, làm động tác kỳ quái, điếu thuốc xoay tròn giữa khe ngón tay, thình lình cầm lấy dí vào cổ tay, đầu thuốc lá đỏ rực truyền tới mùi cháy khét, ba người kia kinh hãi nhảy lùi ra sau, Dư Tội vẫn cười như không biết đau là gì, tiếp tục dí vào chỗ khác.
Bốn vết bỏng, Dư Tội lại cầm điếu thuốc lên hút, như sợ nó tắt:” Có biết vì sao người khác sợ mấy người không? Vì họ sợ mất chức, sợ bị bức cung, sợ bị ngồi tù. Vừa vặn ba thứ này tôi không sợ, đừng tưởng nói vài câu dọa nạt mà tôi sợ, trong mắt tôi các người chả là cái thá gì.”
“ Định ngang ngược à, anh chết chắc rồi, tôi đảm bảo sẽ lột cảnh phục của anh.” Người bên trái rống lên:
“ Từ lúc gặp mặt là tôi nhìn rõ bản mặt các người rồi, nhưng các ngươi chưa rõ tôi là ai ...” Giọng điệu Dư Tội thong thả mà nghiêm túc: “ Nếu các người chấp pháp theo luật, tôi sẽ rất sợ, nhưng rõ ràng không phải, các người tới đây là trái luật, tới đây với mục đích không thể để lộ ra ngoài .. Thế nên vấn đề không phải là bắt tôi, mà là các người ra khỏi đây sẽ thua tới cái quần mà mặc cũng không còn đâu ... Chậc chậc.”
“ Chúng tôi thua à ... Mạnh miệng quá rồi.” Kiểm sát trưởng chột dạ, loại hành vi chưa lập án đã hạn chế tự do của nhân viên công chức, truyền đi sẽ rất phiền, may mà tất cả tiến hành một cách bí mật:
“ Ha ha ha ha ...” Dư Tội ngửa cổ cười làm người ta sởn gai ốc: “ Dạy các anh một điều, làm việc đừng có sợ đầu sợ đuôi, hạn chế một mình tôi tác dụng gì, có mấy chục người ngoài kia kìa. Huống hồ thời buổi này này thói đời hỗn loạn, lòng người khó lường, nói không chừng các vị lên mạng tìm kiếm ‘ cảnh sát Đại Nguyên phá sòng bạc ngầm’, nói không chừng có hình ảnh vị lãnh đạo nào đó, vui lắm, tìm kiếm xem ...”
Vừa nghe vậy cả ba đồng loạt rút di động vào mạng tìm kiếm, xong rồi, giờ hối hận cũng muộn mất rồi, sao đi dây dưa với cái tên này chứ ...
“ Được, anh được lắm ...” Hồi lâu sau người mé trái suy sụp ngồi xuống, giờ chỉ mong sao chuyện chưa từng xảy ra:
Cả ba nhìn nhau, lại nhìn Dư Tội vẫn ngồi vắt chân hút thuốc rất đắc ý, cúi đầu dọn đồ chuẩn bị đi.