Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 726 - Q6 - Chương 024: Trai Bệnh Thành Châu Ngọc. (1)

Q6 - Chương 024: Trai bệnh thành châu ngọc. (1) Q6 - Chương 024: Trai bệnh thành châu ngọc. (1)

“ Này, không chào hỏi một tiếng mà đi à?” Dư Tội lên tiếng, giờ tình thế đảo ngược, người muốn đi lại không muốn đi nữa:

“ Anh không sao rồi, chúng tôi con như chưa có chuyện gì xảy ra, người ở chỗ anh sẽ được lệnh rút lui ngay.” Kiểm sát trưởng hạ giọng, hắn thừa biết chuyện này dây dưa tiếp, người ăn đủ sẽ là mình, kết quả tốt nhất là lưỡng bại câu thương, nhưng một xử trưởng ai lại đi liều với tên phó khoa:

“ Các anh xong, nhưng tôi chưa xong.” Dư Tội khinh bỉ:

“ Anh muốn gì nữa, tôi cảnh cáo anh, đây là viện kiểm sát, dù chưa lập án, chúng tôi điều tra anh là bình thường.” Người bên phải không chịu nổi thái độ ngông nghênh của Dư Tội, vỗ bàn rầm rầm: “ Đừng có ngông cuồng, tưởng chúng tôi không làm gì được anh à? Cái ngữ như anh không cần tra cũng thấy đống tội rồi. Anh nên biết điều.”

“ À, lộ bản chất rồi đấy à, nói câu này là đặt mình lên trên pháp luật chứ gì, anh muốn xử tôi là xử tôi à? Đúng là nể mặt mà không biết, con mẹ nó, chúng mày thử làm xem ai xử lý ai nào? “ Dư Tội đột nhiên trở mặt, trừng mắt lên giở giọng lưu manh đầu đường xó chợ ra: “ Định ỷ mình là chó mà cắn bừa à?”

Ba kiểm sát thất kinh nhìn nhau, không ai ngờ tình thế chuyển biến tới mức thế, vị lớn tuổi dù gì cũng nhẫn nại hơn, không muốn đẩy chuyện đi xa, mềm mỏng nói: “ Được rồi, được rồi, môi hở răng lạnh, chuyện này chúng tôi cũng đâu muốn, nhưng lãnh đạo gây sức ép, chúng tôi bất đắc dĩ thôi ... Đội trưởng Dư, tôi biết anh là cao thủ phá án nhiều lần lập công lớn, chúng tôi chỉ nói thế, ai định làm gì anh đâu.”

“ Anh thì thôi tin.” Dư Tội chỉ người nhiều tuổi người này luôn cố gắng kiềm chế, sau đó chỉ người ở giữa: “ Hắn thì tôi không tin, chắc chắn đang nghĩ sau này chỉnh tôi ra sao, người còn lại càng không tin, trẻ như thế chưa hiểu xã hội hiểm ác.Nnhóc con, tôi dạy khôn cho nhé, đừng để người khác nói một câu chĩa dao lao vào tôi ... Đừng trừng mắt, anh đang định xem xem có tội gì chụp lên đầu tôi chứ gì?”

Kiểm sát trưởng giật mình, cố trấn tĩnh nói cứng: “ Hình cảnh các anh có ai là không toàn thân vấn đề, cần tôi quy chụp à, đầy rẫy ra đó.”

“ Nhưng dù sao chúng tôi đứng ở tuyến đầu đả kích tội phạm, các người thì sao? Giờ mỗi ngày hàng trăm loại vụ án, trộm cắp lừa đảo chém giết gì cũng có, chúng tôi nghĩ cách bắt chúng. Các người ngồi văn phòng, tính xem chỉnh ai, hãm hại ai, đạp ai xuống nịnh bợ ai, hành vi của các người là bao che cho tội phạm ... Rõ ràng là đánh bạc phạm pháp, các người còn muốn che đậy, đối phó với người mình.” Dư Tội nhổm cả mẩu thuốc lá lẫn nước bọt ra: “ Nói khó nghe chút là làm chó cho nhà giàu, tay sai cho tội phạm, còn lên mặt à? Không cần tí liêm sỉ nào nữa sao?”

Kiểm sát trưởng rát mặt, chỉ Dư Tội giọng run không ra lời: “ Anh, anh ... Đừng có ép tôi lập án điều tra cả đội anh, tưởng rằng không có vương pháp để quản đám hình cảnh các anh chắc.”

“ Đúng thế, ai bảo không, xã hội pháp chế mà, tôi nói luật nhé ... Lát ra khỏi đây tôi sẽ trực tiếp tìm luật sư khởi tố các người vô cớ hạn chế tự do nhân thân của tôi, tra tấn bức cung, dùng thủ đoạn ác liệt ép tôi chuyển giao vụ án đang điều tra ... Để xem vương pháp có quản các người không.”

“ Cái gì? Chúng tôi tra tấn bức cung bao giờ?” Kiểm sát trẻ nhảy dựng lên, tên này thực sự quá lắm rồi:

“ Uy hiếp, dọa dẫm, ẩu đả ... Còn dùng mẩu thuốc lá làm bị bỏng tôi ...” Dư Tội lập tức xụt xịt mếu máo, đáng thương nông dân bất lực nhìn mùa màng gặp thiên tai: “ Xem vẻ mặt này có ai tin các người không?”

Choáng váng, vị ở mé trái giờ hiểu tại sao Dư Tội lại dí thuốc lá vào tay, tức suýt khóc: “ Có loại người vô sỉ như vậy à, anh là cảnh sát đó.”

“ Coi các anh nói kìa, ba anh hạn chế tự do của tôi, giam tôi vào phòng kín, sau đó trên người tôi đủ các thương tích ... Giờ cho dù tôi ra kia nói là tự tôi gây ra, tôi hỏi ai tin ...” Dư Tội thoắt cái từ đau khổ sang tươi cười: “ Giờ có muốn tôi lăn ra đất lăn lộn vài vòng không? Hay chưa đủ tôi húc đầu vào tường nhé.”

Ba vị kia mặt trắng bệch, cắt không ra máu, sợ hãi vô cùng, rốt cuộc mình đụng vào loại người gì thế này?

“ Các ngươi dám làm vậy thì phải chuẩn bị gánh hậu quả, chơi đùa với tôi hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.” Dư Tội chống tay nhìn ba thằng hề trước mặt, loại này quanh năm ngồi văn phòng mà muốn đối phó với y, quá non, mấy trò đấu tranh văn phòng mang ra dùng với y thật không đáng để y nhổ bãi nước bọt:

Vị bên trái bần thần, nhớ ra Dư Tội mấy lần đút tay vào túi, rõ ràng có mục đích, nghĩ tới một loại khả năng đáng sợ: “ Trên, trên người anh có thiết bị điều tra hình sự?”

“ Ha ha ha ha .... Đúng là gừng càng già càng cay, bây giờ mới nhớ ra chuyên ngành của tôi à, muộn lắm rồi.” Dư Tội cười rạng rỡ, đắc ý cực kỳ:

Đồng chí nhiều tuổi cuống lên vén rèm nhìn ra ngoài, tức thì như bị rút xương, cách đó không xa là chiếc xe thùng, người trong nghề nhìn là biết bảy tám phần, huống hồ trên xe gắn các loại thiết bị thu phát.

“ Hoặc là thừa nhận các người tra tấn tôi, hoặc là tôi đem ghi âm các người mặc cả điều kiện giao kỷ ủy tỉnh, viện kiểm sát, tôi nói rồi, mất chức, ngồi tù tôi đều chẳng sợ, không biết các vị có thế không?” Dư Tội trêu ghẹo: “Vợ con ở nhà sống sao đây? Ài, khổ.”

Ba người như học sinh tiểu học mắc lỗi đứng trước giáo viên, run run không dám thở mạnh.

“ Đừng mang tâm lý cầu may, tôi lường trước cả rồi ...” Dư Tội rút di động ra, gọi điện bảo phía kia phát lại, ghi âm phát từ di động quá trình mặc cả, đòi tiền đòi chức, rõ ràng giao dịch bẩn:

….. ….

Ba chiếc xe cảnh sát phóng vào đại đội hai đường Kính Tông, chi đội trưởng Lý Triêu Đông vội vàng chạy ra đón đội ngũ áp giải.

Đối với vị chi đội trưởng này mà nói, không khác gì đi qua chảo dầu sôi một phen, đêm qua tất cả im tiếng, đều đợi xem sự thể phát triển, ai ngờ chuyện biến hóa như kịch. Người bị bắn lại là nghi phạm bỏ trốn, họ Trương tên Tiến, tại tỉnh Cam Túc cùng đồng bọn dùng súng cướp của bỏ trốn, lẩn trốn ở Đại Nguyên tới mấy năm.

Khi kết quả vân tay dưa ra, Lý Triêu Đông cười lệch miệng, tên đó thật là có phúc.

Nghi phạm sau khi phẫu thuật liền bị áp giải tới đại đội hai, Lý Triêu Đông nhìn nghi phạm bị đưa xuống xe, đoán chừng què rồi, hắn còn hung hăng trừng mắt với chi đội trưởng.

“ Đúng là tà, người không súng bắn người có súng.” Lý Triêu Đông chỉ cho rằng Dư Tội vì từng ở đội trốm trộm cắp luyện được chiêu này, hỏi Thiệu Vạn Qua đã cả đêm chưa ngủ:” Tên khác bị thương thì sao?”

“ Là đệ tử của Vương Lão Thiên, không có tiền án, tuy nhiên tối qua đâm Nghiêm Đức Tiêu một dao.” Thiệu Vạn Qua hậm hực, đại đội hai vất vả quanh năm, vậy mà công lao chẳng lớn bằng đám đột xuất đi bắt đánh bạc:

“ Vậy thì tốt, có thể ăn nói rồi.” Lý Triêu Đông thở phào:

“ Nhưng mà chuyện này ... E không đơn giản như thế.”

“ Cái đó thì chẳng liên quan gì tới chúng ta nữa, xử trưởng Hứa chỉ thị, báo lên đúng sự thực, người bị bắt, xử trí theo pháp luật.” Lý Triêu Đông đi vài bước hỏi:” Chỉ là Tiểu Dư bị kiểm sát đưa đi, không phát sinh chuyện gì khác chứ?”

Ẩn ý rõ ràng, đừng để bên ngoài tốn công xử lý tiếp tục vụ án, y ở trong thừa nhận tội, thế thì phiền lắm, dù sao đám người kiểm sát đối phó với người ta rất có phương pháp.

Thiệu Vạn Qua bật cười, cái thằng cứng đầu đó ai làm gì được: “ Anh nên lo đám kiểm sát bắt cậu ta sẽ gặp chuyện ấy.”

Lý Triêu Đông ngớ người, không hiểu gì, lúc này điện thoại của Hứa Bình Thu gọi tới ...

Bình Luận (0)
Comment