Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 727 - Q6 - Chương 025: Trai Bệnh Thành Châu Ngọc. (2)

Q6 - Chương 025: Trai bệnh thành châu ngọc. (2) Q6 - Chương 025: Trai bệnh thành châu ngọc. (2)

6 giờ 30 phút, Vương Thiếu Phong một đêm ngủ không ngon, sáng dậy sớm gọi điện tổng đội trưởng trị an, nhận được báo cáo tỉ mỉ tình hình tối qua. Cho dù ông ta biết phần nào Tấn Từ sơn trang không sạch sẽ, con rể phó bí thư thành ủy thứ nhất kinh doanh nhà khách đó cách đây chưa lâu bị con bạc thua trắng tay tố cáo, chính ông ta được nhờ cậy dẹp yên vụ này, song vẫn bị chân tướng làm giật mình, cái sòng bạc đó không ngờ có nghi phạm bỏ trốn, tiền mặt hơn 600 vạn, sổ sách từ máy vi tính tra ra tới 170 triệu, vẫn còn đang điều tra sâu hơn.

Ông ta mừng thầm vì không xen vào, loại người này e là tới mức cha mẹ cũng chả dám bao che.

Tiếp đó ông ta liền báo cáo cho thành ủy, mọi khi để xảy ra loại chuyện này, thượng tầng phẫn nộ, thế nào cũng chỉ trích công an phá án vô nguyên tắc. Nhưng lần này bất ngờ lãnh đạo ra sức biểu dương công an dứt khoát quyết đoán, làm sạch bầu không khí xã hội ... Một đống lời tán dương sau đó dẫn tới an bài: Phải nhanh chóng triệt để loại trừ nhọt độc xã hội.

Vương Thiếu Phong chẳng hiểu ra sao, kể lại với vợ vừa đánh răng rửa mặt đi ra, Vương Phù cười trêu ông ta già hồ đồ.

Phó thị trưởng Tần, bí thư Cố ở địa phương cây lớn rễ sâu, luôn không hòa hợp với vị quan lớn kia, lần này hay rồi, hữu dụng hơn bất kỳ thủ đoạn chính trị nào, còn nói, sau này anh bị coi là người của Lý phái rồi.

Vương Thiếu Phong sực tình, vội vàng chạy ra bật laptop, tức thì bị tin tức tiết lộ làm giật mình.

( Quan lớn chính phủ xuất hiện ở hiện trường đánh bạc), ( Phó thị trưởng đi đánh bạc bị bắt) , ( Đại Nguyên phá sòng bạc lớn nhất từ trước tới nay, phó thị trưởng là hậu đài của sòng bạc) ... Đống tin tức này chẳng cần biết đúng bao nhiêu đủ ra tòa hay không, chắc chắn dẫn tới kết quả ai cũng biết, phó thị trưởng Tần ngã ngựa rồi.

“ Sao thế Thiếu Phong?” Vương Phù quan tâm hỏi:

“ Càng ngày càng không ra gì, to gan, to gan ...” Vương Thiếu Phong nghiến răng, lãnh đạo sợ nhất là loại chuyện người dưới không để mình vào trong mắt:

“ Cũng không nhất định là người của anh ... Nhưng chỉ cần loại chuyện này phát sinh sẽ không thiếu kẻ gây sóng gió, hiện giờ lãnh đạo ở đâu cũng vượt biên chế, có chỗ trống mới lên được.” Vương Phù ghé đầu xem tin, chỉ mới vài tiếng thôi mà phó thị trưởng Tần vốn tiếng tăm không tệ bị bộc lộ nào là nuôi tình nhân, tham ô hối lộ, tin bay đầy trời:

“ Quan sống cũng không yên, giờ anh chỉ huy hàng ngàn cảnh sát chẳng thư thái bằng lúc làm cảnh sát thường ...” Vương Thiếu Phong đóng laptop lại, ngày càng thấy mình không nắm được cục diện nữa, không khỏi sinh ra bất an, rõ ràng nhiều chuyện như thế thì không đơn thuần là vì xuất hiện một kẻ phá phách như Dư Tội, vấn đề sâu xa hơn là do đội ngũ ông ta kiến thiết lên có vấn đề, đụng chuyện một cái là không ai trông cậy được gì:

“ Vì anh cố kỵ nhiều quá, nào là hình tượng nào là ảnh hưởng, nào là các mối quan hệ, không thuần túy như người bạn học kia.” Vương Phù thấy chồng không vui, khẽ đánh một cái cười khúc khích: “ Em đã theo anh bao năm rồi mà giờ vẫn còn ghen.”

“ Anh ta đúng là có chỗ hơn anh.” Vương Thiếu Phong thừa nhận, chức vụ không phải lúc nào cũng tương đương với năng lực, Hứa Bình Thu chưa bao giờ rời tuyến đầu, mọi quân bài nắm chắc trong tay, đó là thất bại của ông ta, nhưng há chẳng phải chỗ thành công nhất:

“ Nhưng em vẫn thích anh hơn, anh ta quá cứng nhắc, vô vị, giống cha em.” Vương Phù cười khúc khích làm nũng, vẫn như thiếu nữ bao năm trước nụ cười ấy luôn xua đi mây đen trong lòng cục trưởng Vương:

“ Không phải anh ghen, mà vì anh đã là cục trưởng cục công an rồi, cha em tới giờ vẫn cho rằng đứa con rể này không hợp cách.” Vương Thiếu Phong hậm hực nói một câu làm Vương Phù cười không thôi:

Vợ chồng đang nói chuyện thì đúng là thiêng như Tào Tháo, bố vợ gọi tới, tìm con rể, Vương Thiếu Phong nhận điện thoại, tức thì mặt biến sắc.

“ Sao thế?” Vương Phù hỏi nhỏ:

“ Không có gì, ngày dỗ của Thiệu Bình Sơn, cha em muốn đi thăm ...”

Chuyện này dù đã trôi qua hơn 20 năm vẫn là đề tài nặng nề, hai vợ chồng đều im lặng.

Cùng lúc ấy, kẻ đầu têu mọi chuyện ở trong gian phòng nhỏ ở viện kiểm tỉnh, sắp tới giờ đi làm rồi, càng tới lúc này, ba vị kiểm sát càng nóng ruột, Dư Tội tự rót nước uống, hứng thú nhìn ba người ở không được, đi càng không dám kia.

“ Này, tôi nói đã nghĩ kỹ chưa, đứng trơ như thế làm gì?” Dư Tội quát:

“ Anh, anh ... có tiếp tục ghi âm không đấy?” Vị nhiều tuổi dè chừng hỏi:

“ Bây giờ tôi còn cần tiếp tục à? Đúng rồi ... Đồ của các người đây.” Dư Tội lấy ra hai tờ giấy chơi trong tay, hai kiểm sát cuống lên sờ khắp người rồi bàng hoàng nhìn Dư Tội, đó là giấy tờ của mình mà, Dư Tội vừa xem vừa đọc:” Hà Tử Mặc, viện kiểm sát cấp cao, Trần Vĩ Bình, cũng viện kiểm sát ... Còn vị kia, phá án không mang theo giấy tờ, thế là không thích hợp đâu nhé.”

Vị nhiều tuổi là Hà Tử Mặc, run run lấy về giấy tờ: “ Sao trong tay anh?”

“ Đã nói rồi, các người làm chuyện bất pháp nên sợ đầu sợ đuôi, tôi thừa nhận tôi bắt đánh bạc không phải vì mục đích cao đẹp, tôi thừa nhận bắt chúng kiếm ít tiền cho đội, động cơ không thuần khiết ... Có điều so với người vì nghe lời cá nhân dùng tới quyền lực nhà nước cấp để làm chó cho người ta thì tôi cao thượng hơn chút xíu.” Dư Tội dùng hai ngón tay minh họa khoảng cách nho nhỏ:

“ Vậy đội trưởng Dư, anh định đẩy chúng tôi tới đường cùng à?” Hà Tử Mặc khom người hỏi:

Thấy Dư Tội ngồi uống nước không đáp, hất hàm hỏi người cầm đầu là Trần Vĩ Bình: “ Xem phải thái độ các người ra sao, vì sao lại đối phó với tôi?”

“ Bí thư Cố từng làm viện trưởng viện kiểm sát, tôi do ông ấy đề bạt lên, vài việc quá vô sỉ hèn hạ, nhưng tôi không có cách nào, chúng tôi không thể không làm ... Kỳ thực chúng tôi chỉ định dọa, không định làm gì anh.” Trần Vũ Bình nhận thua rồi, vẫn ôm chút hi vọng xa vời qua được kiếp nạn này:

“ Hừ, tôi tiếp xúc với nhiều loại tội phạm rồi, bắt bọn chúng rất có cảm giác thành tựu, nhưng bắt mấy người chẳng có cảm giác nào ... Được, nếu điều kiện kia không đồng ý thì thôi, vô vị, môi hở răng lạnh mà, đâu nhất định phải đối phó với người mình, tôi không giống các người ...” Dư Tội biết chuyện này khó tránh khỏi, loại ba người này sẽ có ba người khác thôi, chưa biết ai tệ hơn ai, chẳng thà để kẻ bị nắm thóp trong tay mình lại, sau này có khi dùng tới:

Quyết định thế rồi lười nhác đứng dậy, có loại cảm giác chán ngán, mất hứng, giống như cao thủ đánh thắng lính mới vậy.

“ Đội trưởng Dư ...” Hà Tử Mặc thấy Dư Tội định đi, cuống lên nói: “ Chúng, chúng tôi xin lỗi.”

“ Có cách xử lý làm mấy người yên lòng đấy, về dựa theo trình tự tổ chức, phản ánh đúng sự thực ai sai phái các người tới đối phó với chúng tôi ... Như thế có thể tuyệt hậu họa, đề phòng bị tôi cắn trả, đúng không? Các người thấy rồi đấy, vu cáo hãm hại một người dễ lắm, làm loại chuyện đó, tôi chuyên nghiệp hơn nhiều ... Lần sau muốn hại ai thì nghĩ kỹ rồi hẵng làm.” Dư Tội không quay đầu vẫy vẫy tay mà đi:

Ba người đứng trơ ra đó nhìn bóng người đi xa lắm rồi, tim mới dần dần quay về chỗ.

“ Y tha cho chúng ta rồi sao?” Người trẻ tuổi không dám tin:

“ Không, y căn bản không để chúng ta vào mắt, Tiểu Trần, chúng ta đúng sự thực báo cáo đi.” Hà Từ Mặc lẩm bẩm, hổ thẹn hụt hẫng:

Bình Luận (0)
Comment