Dư Tội rời viện kiểm sát tỉnh đi thẳng ra chiếc xe thùng, gõ cửa rầm rầm, mở cửa là Du Phong, Tào Á Kiệt lái xe thò đầu trêu: “ Đội trưởng Dư, hoan nghênh trở về, cậu lại thành anh hùng rồi.”
“ Ông trời đúng là mù mắt, đi bắt đánh bạc mà bắt được đào phạm cấp H, chà chà, nhìn nụ cười đắc ý của cậu chướng mắt thế ...”
“ Đừng ghen tỵ, cơ hội chỉ đến với nhũng người dám làm bừa thôi.” Dư Tội khoác vai Du Phong thấy Lý Mân vẫn đang bận rộn, giang tay: “ Chị Béo, ôm một cái, yêu mọi người chết đi được, không có mọi người thì tôi đã không trấn áp được chúng.”
Lý Mân vẫn không nói, nữ thực tập sinh cười khúc khích, Dư Tội quay sang cười dâm dật: “ Vi Vi à, có muốn ôm anh hùng không?”
“ Biến đi ... Tôi đang theo đuổi Vi Vi. Vi Vi này, cậu ta và Thử Tiêu là hai thằng lưu manh đấy, sau này họ nói gì em cứ lờ đi nhé.” Du Phong chắn trước mặt Dư Tội, dáng vẻ rất nghiêm túc:
“ Hả, mới mấy ngày mà hai người đã phát triển thành gian tình rồi à ... Chị Béo, thôi, chúng ta cũng không ôm nữa, chị lại béo lên rồi.” Dư Tội nhìn Lý Mân ngồi cả đống ở đó, bỏ ý định: “Ôm không xuể.”
“ Ai còn nói tôi béo, tôi nhất định phải người đó mới gả.” Lý Mân nói một câu làm Dư Tội hết hồn:” Cậu định cứ thế mà bỏ qua cho chúng à, không phải chúng tôi phí công bận rộn cả đêm sao ... Đám kiểm sát này tệ quá rồi, dám chơi bẩn cả tinh anh chúng ta.”
“ Ài, bỏ đi, chém chết chúng cũng chẳng có ý nghĩ gì, để chúng biết khó mà lui hơn là chó cùng rứt giậu, “ Dư Tội cũng biết không nên chuốc thêm kẻ thù, ngả người xuống xe chỉ huy, vất vả cả đêm ập tới, ngáp dài:
“ Oa, mọi người có phát hiện không, Dư Nhi trưởng thành rồi, không tệ hại như trước nữa.” Tào Á Kiệt chấn kinh kêu lên:
“ Tôi thấy càng gian hơn thì có.” Lý Mân bình phẩm:
“ Cũng là trưởng thành mà, đại gian như trung, càng dễ lừa gạt người ta.” Du Phong gật gù đánh giá một câu triết lý:
Đánh giá của mọi người chẳng vừa tai chút nào, nhưng không khí rất tốt, ít nhất ở bên cạnh những người này, y có thể thả lỏng thần kinh, Dư Tội mỉm cười, yên tâm đánh một giấc ...
Đôi khi hiện thực còn đặc sắc hơn cả những câu truyện truyền kỳ, cậu chuyện Tấn Từ sơn trang là như thế.
Cùng ngày hôm đó có tin phó thị trưởng Tần bị đưa đi điều tra, nghe nói vị lãnh đạo này trong thời gian bị hình cảnh bắt giữ nhiều lần mua chuộc cảnh sát viên bất thành, sau đó giả bệnh. May mắn bị chỉ đạo viên trẻ nhìn thấu, kỳ thực đội hình sự căn bản không dám xử lý ông ta, nhưng từ đội hình sự đi ra thì chỉ có một kết quả đợi ông ta, là chờ bị xử lý.
Hôm đó còn có một cảnh tượng làm người ta cười rụng răng, gia đình con bạc xếp hàng ở chi đội hình sự để đợi nộp phạt, vì trong số con bạc bị xử phạt trị an có không ít công vụ viên, bọn họ đều che mặt đi như chạy.
Sau đó người kinh doanh Tấn Từ sơn trang là Thích Nhuận Thiên bị kỷ ủy đưa đi điều tra, chuyện này trong mắt nhiều người là chuyện phải tới mà thôi, nhưng trong mắt người thể chế thì khác, vì hắn là con rể phó bí thư thứ nhất thành ủy Cố Hoán Chương, doanh nhân nổi tiếng, huân chương lao động mùng 1-5, ủy viên chính hiệp, loạt danh hiệu và vinh dự, khi bị mũi giáo chĩa vào, chỉ còn một tên, kinh doanh phi pháp.
Có tin đồn bí thư Cố sắp điều đi làm giám đốc quốc xĩ, cấp bậc không đổi, nhưng nóng lạnh tự biết, so với hi vọng được ngồi lên ghế đệ nhất nhân của Đại Nguyên thì đã thất thế rồi.
Đúng sáu ngày trôi qua, tin tức chính thức mới phát ra.
" ... Cảnh sát thành phố trong quá trình điều tra nghi phạm bỏ trốn phát hiện hắn trốn ở sòng bạc ngầm tại Tấn Tử sơn trang, trải qua bố trí chặt chẽ, đã bắt sống nghi phạm, phá sòng bạc ..."
Toàn văn của Nhật báo Đại Nguyên do phóng viên Dư Tội quen biết viết, tên Lai Văn.
Dư Tội mỉm cười nhấp ngụm trà, không ngờ cô thực tập sinh theo cảnh sát bắt trộm cắp, giờ đã thành danh rồi, thong thả gấp báo lại, ném sang bên.
Bài báo thuần túy nói tới sòng bạc, không nhắc tới sở hữu súng và vũ khí bị hạn chế, tức là không bị xác định là sòng bạc tính chất XHĐ, không có tên Thích Nhuận Thiên, chứng tỏ hình phạt không dùng với đại phú, chứng tỏ quan hệ thượng tầng của hắn vẫn còn .. Tóm lại bị ngôn từ hoa lệ che dấu hết bản chất bẩn thỉu rồi.
"Quan tâm làm chó gì, dù sao kinh phí trong đội được giải quyết rồi."
Dư Tội lại hớp ngụm trà nữa, coi như có thu hoạch, cho dù chi đội nội lên đại bộ phận thu hoạch, cho dù tổng đội thu toàn bộ tiền phạt, cho dù bị văn phòng chi đội, chính ủy tổng đội tới tống tiền, vẫn cứ thu hoạch phong phú.
Nghĩ tới đó lắng nghe bốn phía không có ai, Dư Tội rút ngăn kéo ra, lật một cuốn sách, trong sách kẹp tấm thẻ ngân hàng, biên lai, khoản dư trên đó làm Dư Tội cười trộm, cho dù do nhiều năm qua y lấy mạng ra kiếm được chả có gì phải cắn rứt lương tâm, song vẫn không thể để người ngoài biết, châm lửa đốt hóa đơn thành tro.
Giờ thì cảm giác được tâm thái của người có tiền rồi, đó là ung dung bình thản, thế nên mới không sợ người viện kiểm sát dọa dẫm. Dư Tội nghĩ mấy ngày nữa về nhà, mua cho cha vài bộ đồ ra hồn, mua cho mẹ mới món quà đắt tiền một chút, còn đứa em gái kia nữa chứ, nể mặt nó gần đây cũng biết gọi điện gọi mình một tiếng anh, ừm, mua cho lọ nước hoa đi ...
À, còn rảnh rỗi đi xem nhà, nghĩ xem mua nhà ở đâu nhỉ, nhưng mà cách số tiền đủ mua nhà còn xa lắm, ra sức kiểm tiền mà không đua được với tốc độ nhà lên giá.
Nhà thì thôi đi vậy, giờ quyền tài sản có 40 năm, đừng để chưa nhắm mắt nhà đã không còn là của mình nữa, ăn chơi cho thực tế, phải khao thưởng mình mới được, định đóng ngăn kéo, chợt dừng lại phát hiện ra cái hộp đóng gói đẹp đẽ.
Đó là món quà hôm đó Lật Nhã Phương tặng, bận rộn bắt đánh bạc chưa xem.
Dư Tội tò mò mở ra, tỉ mỉ giống như cởi áo vậy, cởi lụa vàng, thậm chí còn có thể hồi tưởng rõ ràng thân thể mềm mại đó, gương mặt tinh xảo như búp bê sứ đó ... Tựa như đang vuốt ve bầu vú non mềm, tựa hồ nghe thấy tiếng rên tiêu hồn.
Chả biết mình dâm hay cô ấy đãng, sau lần ngoài ý muốn đó, y không dám trải nghiệm lần nữa, nhưng không sao quên được, lòng thấy có lỗi với chị Lâm, né tránh người ta, nhưng người ta không tìm tới nữa lại thất vọng.
Có lẽ cô ấy không coi là gì to tát, thời buổi này quan hệ nam nữ cởi mở như thế, uống say tùy tiện một hồi, mình đừng mơ tưởng được cả tài sắc.
Hộp mở ra rồi, là cái ca vát rất đẹp, Dư Tội dùng ngón tay vuốt nhẹ qua, cảm giác rất tốt, cởi cảnh phục, soi gương đeo lên chiếc ca vát sang trọng.
"Cái này có hàm nghĩa gì không nhỉ?"
Dư Tội cười như Lật Nhã Phương đứng bên cạnh, có phải là muốn trói buộc mình không? Thông thường thắt lưng, ca vát đều mang hàm nghĩa này, không phải món quà tùy tiện tặng cho nam nhân, nếu khách khí chút thì người ta tặng đồng hồ, kỳ thực ở rể như Trương Mãnh cũng không tệ, chỉ là không biết cha có đồng ý không?
Chắc chắn là không, cha sĩ diện lắm, sau khi bán hoa quả có chút tích lũy cũng coi mình là người giàu rồi.
Đang vừa nghĩ linh tinh vừa cười thì điện thoại kêu ren reng, nhìn số chi đội, vội nhận máy: “ ... Chủ nhiệm Ngô, anh đừng nhắc tới tiền với tôi, không thể chúng tôi vất vả bắt con bạc, các anh ăn sẵn chứ ... À, không phải tiền à, vậy anh nói đi, phỏng vấn? ... Tỉnh muốn tuyên truyền đồn chúng tôi làm đơn vị cảnh vụ cơ sở tiên tiến sao? ... Được, được, tôi chuẩn bị ... Gì, tới ngay, đùa à ... Được được, tôi tổ chức quét dọn vệ sinh đón quan trên ...”
Cạch, cúp điện thoại, đồn trưởng Dư chạy ra khỏi phòng hô: “ Sư Kiến Thành, thả thằng trộm dầu hôm qua đi ... Phương Phương, thông báo toàn thể nhân viên có mặt, quét dọn vệ sinh, đón cấp trên kiểm tra ...”
Vừa mới biết cấp trên tới kiểm tra, tiếng bước chân hỗn loạn, ai nấy tự động vào việc, đơn vị có tổ chức kỷ luật hay ở chỗ đó, lãnh đạo kỳ thực rất là rảnh.