“ Chủ nhiệm Ngô, anh có hiểu vị đội trưởng Dư này không?” Chủ nhiệm Lưu Phương Cương của phòng tuyên truyền tỉnh hỏi Ngô Hải Minh đi cùng:
Sao không hiểu chứ, Ngô Hải Minh chưa gì đã đau răng:” Anh muốn hỏi phương diện nào?”
“ Tất cả các phương diện, tôi xem lý lịch người này không đơn giản, từng lên diễn đàn hình sự tỉnh, phó tổ trưởng tổ chi viện mà tổng bộ hình sự mới thành lập, xuống đội chưa nửa tháng bắt đào phạm cấp H! Cảnh sát có khi cả đời chẳng gặp nổi một đại án, vậy mà anh ta đi tới đâu xảy ra đại án tới đó.” Chủ nhiệm Lưu tặc lưỡi, không biết đây là may mắn hay xấu số:
Cô cảnh sát đang chỉnh thiết bị cũng nói: “ Tôi xem tư liệu mạng nội bộ, anh ấy và chỉ đạo viên đội hình sự khu mỏ xông vào hang ổ tội phạm, cướp súng bắt bị thương đào phạm ... Oa, như phim Mỹ luôn.”
Ái dà, nhìn cô bé người ta ngưỡng mộ kìa.
Đối diện với ánh mắt mong đợi của cô cảnh sát trẻ, chủ nhiệm Ngô nghiêm mặt nói dối: “ Tình huống cơ bản là thế, cán bộ do tổng đội bồi dưỡng ra, giác ngộ Đảng cao, tu dưỡng cao, tố chất chiến thuật càng hơn chúng ta không chỉ một cấp.”
“ Vậy tôi nhất định phải làm quen vị cảnh sát anh hùng này.” Cô cảnh sát mắt như muốn tỏa sáng:
Phòng tuyên truyền là miệng lưỡi của cảnh sát toàn tỉnh, lần này tới mang theo bảy tám người, xem ra muốn tạo dựng điển hình rồi, trời ơi, người ta chỉ đi kiếm thêm thu nhập mà thành anh hùng.
Ngô Hải Minh có chút tức giận cùng ghen tị, vi phạm quy định được tiền lẫn danh, song nhiệm vụ của chi đội giao phó, không dám lơ là.
“ Kính ... Lễ ....” Dư Tội dài giọng hô:
Roạt, hai mấy cảnh sát đồng loạt giơ tay hoan nghênh hai chiếc xe đi vào, vừa xuống xe đã có máy quay thu hết diện mạo tinh thần rất tốt này vào ống kính. Giới thiệu hai bên, Dư Tôi lần lượt bắt tay kính lễ, để lại ấn tượng khá tốt, đến lượt cô gái kia sốt sắng tự giới thiệu:” Tôi là Minh Dao, đội trưởng Dư, anh có vẻ không phù hợp với truyền thuyết.”
“ Thông thường gặp mặt không bằng nghe danh, cô thông cảm.” Dư Tội khiêm nhường, tự biết mình kém xa hình tượng uy mãnh cao lớn:
“ Không phải thế, tôi nghĩ anh là vị cảnh sát già trước tuổi, mặt đầy nếp nhăn cơ.” Cô cảnh sát này tính tình rất hoạt bát:
“ Vậy thì vinh dự cho tôi quá, vượt kỳ vọng của cô rồi.” Dư Tội cười như hoa nở, một lời khen của người khác giới bằng trăm câu biểu dương của lãnh đạo:
Sau khi giới thiệu tình hình trong đội, chủ nhiệm Lưu phát biểu, đại diện cho sở công an tỉnh, tới hỏi thăm đội ngũ lập công, nhân viên quay phim ghi lại hình ảnh đội hình sự đơn sơ mà không đơn giản, bình thường mà bất phàm, từng chút lọt vào ống kính tuyên truyền. Sư Kiến Thành hay dở gì cũng tốt nghiệp trường cảnh sát, xã giao không thành vấn đề, song lần đầu được vinh dự này, ấp a ấp úng nói không lên lời.
Dư Tội va chạm nhiều nên ung dung cùng chỉ đạo viên Quách Duyên Hỉ nói công tác thường nhật, nói tư tưởng chính trị, một trẻ tuổi tinh thần, một già dặn kinh nghiệm, bổ xung cho nhau.
Dư Tội nói chúng tôi có được thành thích này là nhờ chỉ đạo chính xác của lãnh đạo, chỉ đạo viên nói đúng thế, điều này không tách rời công tác tư tưởng chính trị.
Tất cả đều đúng quy củ, Ngô Hải Phong thầm thở phào, may mà có vị đồng chí già ở đây, đội trưởng trẻ này không gây trò hề gì.
Phỏng vấn là nhiệm vụ, là công tác, ai cũng biết phải làm thế nào, ai ngờ lúc ai cũng nghĩ là sẽ kết thúc viên mãn lại tuột xích ....
Đoạn cuối chỉ đạo viên Quách đại biểu cho đội kiến nghị liên quan tới tác phong và kỷ luật đội ngũ thì có âm thanh không hài hòa xen vào, cạch cạch cạch cạch, tiếng xe ba bánh vang lên lái thẳng vào sân đội hình sự. Dư Tội còn chưa kịp nghĩ cách ứng phó thì Miệng Rộng ở trên xe hô vang: “ Có ai còn thở không, ra cả đây nhận thịt lợn.”
Chỉ đạo viên lắp ba lắp bắp, Dư Tội há hốc miệng, không còn gì để nói nữa, người của phòng tuyên truyền cũng ngớ ra, sở tỉnh vừa mới ra văn kiện, không cho phép dùng các loại hình thức phát phúc lợi, thẻ mua sắm, đây là cấm lệnh. Trên đường đi chủ nhiệm Ngô còn khoe hình cảnh chúng tôi kiên trì tác phong cần kiệm, thực hiện rất tốt cấm lệnh.
Vậy mà chuyện gì thế này?
Chủ nhiệm Ngô vội vàng chạy ra, vừa xuống lầu nhìn thấy Ba Dũng cùng với một người toàn thân nhem nhuốc mỡ màng như đồ tể, kéo xe thịt heo, lửa giận bốc cao ba trượng mắng: “ Ai bảo cậu kéo tới đội ... Mau mau mang đi.”
“ Đội trưởng chúng tôi bảo.” Ba Dũng có cái miệng rộng, giọng oang oang truyền khắp đội hình cảnh không lớn: “ Chỉ nhiệm Ngô, văn phòng chi đội và đội chúng tôi là đơn vị kết nghĩa, đội trưởng của chúng tôi cũng chuẩn bị cho các anh rồi, để tôi mang tới chi đội nhé, lợn mới giết, tươi luôn.”
Đây là chuyện tốt, nhưng mà tới không đúng lúc chút nào hết, Ngô Hải Minh ra sức át đi, thế nhưng cái miệng rộng của Ba Dũng cứ phát huy hết công suất:” Này này, sao không ai ra làm việc, không muốn ăn nữa chứ gì, tới muộn là chỉ còn thịt mỡ với bì thôi nhé.”
Tình hình này ai mà dám ra nữa, đám đội viên dậm chân sốt ruột, sợ mất danh hiệu đơn vị ưu tú, Ngô Hải Minh che mặt đi về, mấy vị tới phỏng vấn ra đi cả rồi, Ninh Dao trêu Dư Tội: “ Đội trưởng Dư, phúc lợi ở cơ sở các anh không tệ nhỉ?”
“ Đoạn này đừng phỏng vấn, lúc khác lên hội nghị tôi sẽ tự phê bình.” Dư Tội được nếm thử cảm giác bị cấp dưới khốn kiếp báo hại nó như thế nào rồi, đắng hết cả mồm, hận không thể đấm vào mặt tên Miệng Rộng đó:
“ Quan tâm tới sinh hoạt của đội viên không phải là chuyện xấu, lệnh cấm trên tỉnh chủ yếu nhắm vào một số ngành nghiệp hủ bại, còn chuyện dân sinh thế này có thể lý giải.” Chủ nhiệm Lưu Lập Cương khéo ăn nói, tỏ thái độ bao dung:
Bận rộn hơn hai tiếng, quay chụp chỉ 20 phút, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, điển hình cơ sở năm nay không chỉ có Trang Tử Hà, giữ lại ăn trưa không được, còn đi phỏng vấn đơn vị khác ngày lễ vẫn chiến đấu ở tuyến đầu.
Lúc này Miệng Rộng đã biết mình gây họa chạy mất rồi, người giết lợn vẫn đứng ngây ra đó gọi mấy người đi ra: “ Này, mau mau rỡ thịt lợn đi chứ, tôi còn đi làm việc.”
Mấy đồng chí trên tỉnh cười đau cả bụng, Sư Kiến Thành vội vàng chạy tới kéo đồ tể đi, chỉ đạo viên Quách đỏ mặt xin lỗi không ngớt. May là các vị trên tỉnh không thực sự để ý, Ninh Dao còn đưa cho Dư Tội một tấm danh thiếp: “ Đội trưởng Dư, rảnh rỗi liên hệ với tôi nhé, một số chi tiết tôi cần chuyên môn phỏng vấn anh lần nữa. Thuận tiện nói với anh, chuyện của anh ở tỉnh có nhiều fan lắm đấy.”
Hàng mi mỏng hơi nhướng lên, môi hòng cong cong, Dư Tội thoáng cái đã say, cẩn thận cất danh thiếp đi: “ Không vấn đề, ở phương diện điều tra hình sự, tôi có thể cung cấp cho mọi người rất nhiều tài liệu tốt.”
“ Vậy tôi mong đợi lần gặp tiếp theo của chúng ta.” Ninh Dao bắt tay Dư Tội:
Dư Tội lòng lâng lâng, lần đầu tiên cảm giác của một người ưu tú.
Nhưng ai ngờ trời không toại lòng người, mấy vị trên tỉnh vừa lên xe định đi thì chiếc xe Trường An mới sửa của đội nổ máy ầm ầm bốc khói đen lao vào, thiếu chút nữa đâm vào xe người ta, lái xe trên tỉnh ở trên xe chửi om xòm.
Lời vừa dứt cửa xe mở ra, xem có vẻ bắt nghi phạm, nghi phạm chửi bới, hình cảnh thuận tay cho vài cái tát, hình cảnh trên xe thuận thế đạp một phát nghi phạm ngã dúi dịu, rồi, hỏng hết rồi.
“ Đi thôi, cái này không cần quay đâu, đội nào cũng thế.” Chủ nhiệm Lưu cười gượng phất tay đi cho mau, ở lại không biết còn chuyện lúng túng gì nữa:
...