Cố gắng gượng cười tiễn xe trên tỉnh đi lại gọi Phương Phương dìu chỉ đạo viên khốn khổ vào phòng uống thuốc, đến tội cho ông già, phải cái thần kinh hơi yếu, chịu không nổi chuyện lên xuống như thế. Dư Tội nhìn hai kẻ phá đám là Lão Cẩu và Bao Bì, mặt tím tái như gan lợn, rống lên: “ Hai thằng khốn kiếp biết chọn thời gian mà về nhỉ, sớm không về, muộn không về, đúng lúc tỉnh xuống kiểm tra thì về.”
“ Hả, trên tỉnh?” Lão Cẩu giật nảy mình:
Bao Thiên Nhạc lắp ba lắp bắp giải thích: “ Khó, khó khăn lắm mới bắt được hai thằng này, chúng cướp xe du lịch không chỉ một lần.”
“Mẹ nó! Ai cướp, không chứng cứ đừng nghi oan người tốt.” Nghi phạm chửi lại:
“ Có cả đống nhân chứng mà mày còn trợn mắt nói dối được à, hôm mùng 1 mày ở đâu?” Lão Cẩu nóng máu:
“ Quên rồi.” Nghi phạm bĩu môi khinh bỉ:
Đám người này tra hỏi bình thường không có kết quả, Dư Tội bóp trán, không giận nữa, thực tế là vậy, trát vàng lên mặt vờ vịt làm gì, đi tới mắng hai hình cảnh: “ Đánh người là sai rồi, đúng không người anh em?”
“ Đúng.” Nghi phạm mừng rỡ gật đầu:
“ Cho dù người ta ăn cướp là không phải, nhưng đánh người cũng là các anh không đúng, đúng không?”
“ Đúng.” Nghi phạm thấy có người chống lưng cho, gan càng lớn:
“ Đúng thế, chẳng qua cướp vài cái ví, có cần đánh người ta thế này không?” Dư Tội quay sang hai nghi phạm, quan tâm nói: “ Tiền chẳng kiếm chẳng được là bao bị ăn đòn thế này, không còn lẽ trời nữa rồi.”
“ Chứ còn không à, mấy người quá đáng lắm.” Nghi phạm khác cảm giác như gặp được tri kỷ:
“ À, vậy là đã cướp thật rồi à?” Dư Tội cười rất hòa nhã:
Hai nghi phạm á khẩu, không dám lắm mồm nữa, mặt đỏ bừng bừng, mấy hình cảnh không nhịn được cười, rơi vào tay đội trưởng, thật là đáng thương.
“ Dám làm không dám nhận sao xứng làm nam nhân.” Dư Tội quay đầu chỉ huy hai người kia: “ Dù thế nào đánh người sai rồi ... Huynh đệ tốt thế này sao lại đánh, kéo ra sân sau, chỗ cái cây cổ thụ ấy, treo tay lên rồi tụt quần phơi gió vài tiếng, nếu chưa đủ lạnh hất thêm ít nước, tác dụng hơn nhiều, thôi đi đi. Đánh người ta … thật là, chả văn minh gì.”
Lão Cẩu và Bao Bì cười gập lưng, kéo hai nghi phạm phát hoảng đi, trời lạnh âm độ, mặc áo bông còn lạnh run người, tụt quần ra mấy tiếng cái kia cũng hỏng mất.
“ Đừng, đừng ... Chúng tôi chỉ lấy hai cái ví, phần lớn còn phải đưa Nhị Ngốc Tử, sao cứ nhắm vào chúng tôi.”
Có tin rồi, mau mau đi bắt Nhị Ngốc Tử thôi.
Cơ sở là như thế, hữu hiệu nhất chỉ có phương thức trực tiếp nhất, mà thôi.
Miệng Rộng nơm nớp quay về gọi các đồng chí trong đội ra nhận thịt, sau đó cúi đầu tới trước mặt Dư Tội, lí nhí nói: “ Xin lỗi đội trưởng, tôi sai rồi.”
“ Làm hình cảnh kiểu gì mà không biết quan sát, xe của tình đỗ giữa sân, anh cứ hiên ngang kéo xe thịt vào.” Dư Tội thở dài: “ Hình tượng của đội bị anh hủy hết rồi.”
“ Đội trưởng bảo nhắm có lợn mới giết là kéo ngay về đội cho tươi mà, ai ngờ người trên tỉnh xuống góp vui.” Miệng Rộng làu bàu:
Dư Tội phất tay với các đội viên khác đang đợi lấy thịt: “ Lấy đi lấy đi, quan tâm phỏng vấn làm gì, chúng ta cứ ăn cho sướng hẵng nói. Ba Dũng, cảnh cáo anh, quản cái miệng của mình, còn nữa, làm gì cũng chú ý, nếu không chuốc họa vào thân.”
“ Vâng vâng ... Đội trưởng anh minh, đảm bảo không có lần sau đâu ạ.” Ba Dũng cười ngọt vỗ mông đội trưởng:
Không cần biết bên trên nghĩ gì, nhưng đồng chí cơ sở cực kỳ ủng hộ hành vi chống cấm lệnh của đội trưởng, thịt lợn xẻ ngay ở lối đi, mỗi người một phần, cười nói hỉ hả. Đang phân chia chưa xong thì Ba Dũng nhìn thấy lại có xe tới, hoảng hốt chạy vào phòng Dư Tội: “ Đội trưởng, có chuyện rồi, lại có lãnh đạo cấp trên tới, có dấu thịt lớn đi không?”
“ Còn kịp không?” Dư Tội thò đầu ra:
“ Á, không kịp, tới cửa rồi.”
Dư Tội tức giận đá hắn một phát vào mông, vội vàng chạy xuống, y đã nhận ra là xe tổng đội.
“ Chào tổng đội trưởng.”
“ Tổng đội trưởng ...”
Ở cửa, một đám hình cảnh đang hớn hở xẻ thịt lợn phân chia nhau, khi người trong xe vừa xuống, ai nấy không khác gì bị tống nguyên miếng thịt lợn vào miệng, mắt lồi cả ra. Chỉ Sư Kiến Thành còn biết kính lễ, chỉ đạo viên hốt hoảng chạy xuống chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, ôm lấy trái tim già khốn khổ, cứ tiếp tục thế này chả mấy vào viện nằm với đội trưởng trước.
Mấy con lợn lớn, lóc nạc xẻo mỡ xong, khắp nơi còn vương vết máu, Hứa Bình Thu nhìn hiện trường chia thịt, lại nhìn đám đội viên sợ tái mặt, khó lắm mới nhịn được cười.
“ Tổng đội trưởng ... Chúng tôi ... Chúng tôi ...” Chỉ đạo viên nghẹn ngào không nói lên lời, thanh danh cần kiệm cả đời hủy hết rồi:
“ Các đồng chí biết sống quá nhỉ, tỉnh ra lệnh không được phát phúc lợi dưới bất kỳ danh nghĩa nào, chi đội còn không dám, vậy mà ở đây làm trước ... Ai cầm đầu, có phải là Dư Tội không?” Hứa Bình Thu sầm mặt hỏi:
“ Không, không phải, là tôi đồng ý, tôi sẽ lập tức đi trả.” Quách Duyên Hỉ nhìn ra rồi, trong đội có thể thiếu chỉ đạo viên nhưng không thể thiếu đội trưởng:
Hứa Bình Thu cười phá lên: “ Lão Quách, thôi đi, anh mà có cái bản lĩnh này thì Trang Tử Hà làm sao nghèo thế được ... Ha ha ha, trả cái gì mà trả, trả để mọi người oán trách, tiêu cực bãi công thì sao ... Tiểu Lưu, mang đồ thăm hỏi trên xe xuống ... Tôi không dài dòng nữa, tôi đại biểu cho tổng đội thăm hỏi các đồng chí ngày lễ vẫn chiến đấu ở tuyến đầu, mọi người vất vả rồi ...”
Ái dà, Quách Duyên Hỉ cảm động dẫn đầu vỗ tay, mọi người cũng vỗ tay như sấm, ai nấy hí hửng nhận vật phẩm thăm hỏi của tổng đội, một túi đường năm mới, loại rất rẻ tiền, nhưng anh em ai nấy ấm lòng.
“ Ấy, đội trưởng của mọi người đâu?” Hứa Bình Thu không thấy Dư Tội hỏi:
Sư Kiến Thành sớm biết đội trưởng trốn ở góc cầu thang không dám lộ diện, lén lút chỉ chỉ. Hứa Bình Thu vỗ về mọi người lên lầu, đi qua bên Dư Tội đứng ở ngã rẽ, liếc một cái không vui: “ Chà, làm cao quá, tổng đội trưởng tới mà không thèm ra đón.”
“ Báo cáo tổng đội trưởng.” Dư Tội nghiêm túc kính lễ: “ Tôi tới rồi đây thôi, chỉ là tổng đội trưởng đi nhanh quá.”
Hôm nay khí trời tốt như thế, chắc là không bị phê bình đâu, Dư Tội thăm dò bằng nụ cười. Hứa Bình Thu trừng mắt hạ thấp giọng xuống: “ Cậu không làm trò khác người thì chết à, cấp trên vừa ra cấm lệnh, cậu hay lắm, nghênh ngang phát giữa lối đi luôn.”
“ Ai mà biết mọi người tới đúng lúc chia đồ, trước kia cả năm không ai tới chỗ nghèo khó này một lần.” Dư Tội thấy rất oan ức:
“ Cậu là nhân vật tấm gương anh hùng rồi, không tới mà được à? Xử lý cho mau, để đốc sát gặp được thì tôi là người đầu tiên phạt cậu, quyết không nương tay.”
Dư Tội nghe vậy thò đầu từ lan can ra quát: “ Này Kiến Thành, mau chia thịt cho anh em, ai chưa lĩnh mang tới nhà ... Sau này cấm chỉ mang thứ không liên quan tới đội ... Này, đi mua vài bao thuốc cho mấy anh em tổng đội. “
Đội trưởng đã có lệnh, phía dưới nhanh chóng thực thi, Hứa Bình Thu dở khóc dở cười, đường hoàng tặng quà cho người tổng đội luôn, có điều cảnh tượng này đã nhiều năm rồi ông chưa thây, đột nhiên nhìn Dư Tội la hét cùng đám đội viên reo hò, như nhìn thấy mình năm xưa, cả khung cảnh cái đội nghèo khó rêu phong này cũng giống.
Dư Tội an bài xong thì Hứa Bình Thu đã vào văn phòng của mình, biết thoát nạn rồi, thở phào chạy theo, không ngờ thấy ông ngồi ở thế của mình xem báo, mặt mày nghiêm túc, cảnh giác thu lại nụ cười:” Tổng đội trưởng còn gì an bài không ạ?”
Hiện giờ người có thể khiến y sợ hãi không nhiều nữa, vị này chắc chắn xếp đầu bảng trong số đó.