Hứa Bình Thu thì ngứa răng, biết thằng nhãi này chưa bao giờ biết nhận sai, huống hồ gây ra chuyện lớn như thế mà một mình xoay chuyển tình thế chắc chắn trong lòng đắc ý lắm đây, đã không sao thanh danh càng lớn, ngay cả tỉnh cũng phải chuẩn bị biểu dương.
Muốn cảnh cáo loại yêu quái này đâu dễ gì.
“ Quay lưng lại cho tôi xem.”
“ Xem gì ạ?” Dư Tội ngớ người không theo kịp tư duy của Lão Hứa:
“ Xem xem đuôi cạu có phải vểnh lên trời rồi không?”
Dư Tội cười ngượng ngùng, đúng là gần đây có hơi đắc ý thật.
Hứa Bình Thu đột ngột hô: “ Nghiêm.”
Dư Tội gần như bản năng nghe hô là đứng thẳng, khép chân.
“ Xoay người ra sau.”
Hả? Lão già này không đùa à? Dư Tội không hiểu vẫn quay người, tức thì "á" một tiếng, cơn đau làm y lảo đảo va vào tường, thiếu chút nữa ngã, quay đầu Lão Hứa thong thả thu chân.
Cú đá này thật ác, trúng hông, Dư Tội đau không đứng thẳng lên được, buột miệng chửi: “ Con mẹ nó, ông đợi đấy ...”
“ Con mẹ nó, cậu định làm gì tôi?” Hứa Bình Thu sắn tay áo, không đánh thằng này tưởng mình giỏi: “ Có giỏi thì xông vào, tôi tiếp bất kể lúc nào.”
Dư Tội tức điên, biết thế nào cũng bị lão già này dằn mặt, không ngờ lão ta chơi bẩn như vậy, lãnh đạo kiểu đếch gì thế? Nhưng bảo y xông vào đánh thì không dám, thở phì phò tức giận.
“ Té ra chỉ có thế.” Hứa Bình Thu khinh bỉ về chỗ ngồi, nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra:” Cậu làm chuyện lớn như thế, thực sự không nghĩ ra phải thưởng gì, sở muốn đưa cả đội lên làm đơn vị ưu tú, tổng đội chuẩn bị biểu dương cá nhân ... Cá nhân tôi không thể không biểu lộ.”
Biểu lộ bằng một cú đá à, Dư Tội hậm hực dựa lưng vào tường, quay đầu sang bên.
“ Tôi đá cậu một cái, cậu đã muốn giết tôi rồi ... Vậy cậu dẫm người ta xuống chân, đạp đổ chuyện làm ăn của người ta, vậy người ta có muốn giết cậu không?” Hứa Bình Thu chỉ mặt hỏi:
Kỳ thực Dư Tội cũng lo chuyện này, nhưng không muốn thừa nhận trước mặt ông ta:” Sợ cái gì, tôi là cảnh sát, hắn dám làm gì tôi à?”
“ Đúng thế, đại bộ phận đều không dám, nếu như lập án điều tra theo quy trình thì không ai làm gì được ... Nhưng cậu có làm vậy không? Tự ý hành động, vượt khu chấp pháp, ai bị cậu kéo ngã đều kết thù riêng với cậu. Cậu bao tuổi rồi mà làm việc không có tí đầu óc nào như thế?” Hứa Bình Thu bắt đầu rống lên:
Chuyện này đuối lý rồi, không ưỡn thẳng lưng lên được, kệ lão ta, nhịn vậy.
“ Còn nữa, đoạt súng bắn người, nếu hắn không phải là nghi phạm bỏ trốn thì cậu vào lồng rồi đấy ... Tôi nói này Dư Tội, có đi cướp chút tiền đánh bạc, có cần liều mạng vậy không? Không cần nguyên tắc, kế hoạch gì cả, cậu cứ ùa vào cướp như thổ phỉ vậy à? Cậu chỉ huy đội ngũ, hay chỉ huy thổ phỉ?”
Dư Tội im re, chuyện hôm đó không thể không làm, nhưng nghĩ lại thấy sợ thật, chẳng may có thêm khẩu súng nữa, chẳng may chúng khống chế Thử Tiêu, chẳng may có anh em bị thương … đúng là không đáng.
"Bốp", lại bất ngờ ăn một bợp vào gáy, Dư Tội ôm đầu thù địch nhìn Hứa Bình Thu.
“ Cái tát này nhắc cậu, còn phát hiện cậu tự ý điều động cảnh sát làm bừa, tôi đích thân xử lý cậu. Cậu giỏi quá, thiết bị trăm vạn của tổng đội để cậu đem đi đối phó với kiểm sát à? Cậu tự cho mình là ông nọ ba kia rồi đấy, đi khắp nơi sinh sự, gây thù chuốc oán khắp nơi, cậu chỉ sợ người ta không giết được mình phải không? Cậu thích nghịch lửa như vậy à?” Ngón tay của Hứa Bình Thu chỉ thằng vào mũi Dư Tội:
Hi vọng y nhận thức được sai lầm không dễ dàng, không đánh chửi lại là may rồi. Hứa Bình Thu nhìn Dư Tội ngượng ngùng ngậm miệng, ông ta cũng không giận được nữa, kỳ thực chuyện này nếu là nhận lệnh làm nhiệm vụ thì có thể nói là không tệ, huống hồ trong thời gian ngắn đoàn kết được lòng người, dám nghĩ dám làm, vừa phá án vừa kiếm tiền, đội trưởng cơ sở như vậy, đốt đèn lồng đi tìm cũng khó.
Hỏng ở chỗ gan quá lớn, bất chấp hậu quả, sự việc này nếu không phải mấy thứ trùng hợp gộp lại một chỗ thì giờ thành đống hỗn loạn rồi.
“ Nói tới đó thôi, cậu có thể bất mãn thù hận với tôi, có điều là ngàn vạn lần đừng dùng quyền lực đi lôi kéo thêm thù hận, đó là việc làm cực kỳ ngu xuẩn, cậu chỉ là người thường, mặc cảnh phục vào cũng không thành được siêu nhân đâu ... 8 giờ sáng mai lên tổng đội báo cáo.” Hứa Bình Thu quát:” Nghe thấy chưa?”
“ Rồi.” Dư Tội đáp nhưng chả thèm kính lễ:
Hứa Bình Thu hừ một tiếng bỏ đi không thèm nhìn Dư Tội thêm một cái, đợi ông xuống lầu thì hiện trường chia phúc lợi được rửa sạch sẽ, hai hàng cảnh sát tiễn chân, ông tươi cười vẫy tay tạm biệt.
Ngồi vào xe rồi Lão Hứa mới thở hắt ra một hơi, quay đầu lại không thấy Dư Tội có chút thất vọng ... Chỉ là đi một đoạn nhìn qua gương chiếu hậu thấy bóng người chạy từ trên lầu xuống, đứng ở cổng kính lễ.
Dù không nhìn rõ mặt mũi nữa Lão Hứa nở nụ cười khoan khoái khép mắt dựa lưng vào ghế.
Bị lãnh đạo đánh mắng một phen, Dư Tội không biết đi đâu kể khổ, nhưng y biết lão già đó không có ác ý, y tự biết mình sai, chẳng qua là thà chết không nhận thôi, dù thế nào cũng phải kiềm bớt lại … lúc đó bắt được vài vụ, máu tham nổi lên, bên cạnh lại có thằng béo Thử Tiêu … đúng rồi, phải chia cho thằng đó nửa tội.
Vì thế Dư Tội liền an bài trong đội, chuyện luân phiên trực ban trong đội giao Sư Kiến Thành bố trí, đi đặt dầu gạo cho đội viên thì Miệng Rộng làm, phải kín đáo, hết sức kín đáo, chú ý phương thức, không cho ai biết. Về phần công tác thường nhật, Dư Tội biết mình không sở trường, tới văn phòng chỉ đạo viên một chuyến, mời trà mời thuốc, chú Quách chú Quách một hồi thế là có người vỗ ngực đảm bảo công tác trong thời gian nghỉ Tết rồi.
Làm lãnh đạo cần nghệ thuật, Dư Tội từ Lão Hứa học được phần nào, đó là việc để người khác làm, như thế lãnh đạo có rất nhiều thời gian tự do sung túc.
Hơn 11 giờ Dư Tội rời đội, không có xe riêng, phải bắt taxi, túi tiền rủng rỉnh rồi, vốn định lên thành phố chơi, đặc biệt muốn gặp em gái nào đó, kỳ thực y luôn muốn gọi điện cho Lật Nhã Phương, cuối cùng không làm, muốn tới cục chống ma túy hỏi tin chị Lâm đi suốt từ tháng 4 năm ngoái, nhưng hỏi khắp nơi rồi, y tuyệt vọng rồi.
Từ lo lắng chuyển dần sang không thoải mái rồi, cho dù là chấp hành nhiệm vụ mật chăng nữa, tổ chức vì giữ sĩ khí, cách một khoảng thời gian sẽ cho phép thông tin về nhà, ít nhất nói một câu khỏe mạnh cho người ta yên tâm chứ? Hay quên mình rồi.
Không phải không thể, ngày ngày quấn quít chưa chắc giữ được lửa tình cảm, huống hồ đi biền biệt như thế, tình cảm của Dư Tội dao động là bình thường.
Còn chưa nghĩ nên tìm em gái nào thì điện thoại của Chị Béo gọi tới, Chị Béo này giống Miệng Rộng, bụng tuy to nhưng chẳng dấu được gì, hỏi Dư Tội có nhiệm vụ gì, cô nhận được thông báo, mai tới tổng đội báo cáo, không chỉ cô mà Tào Á Kiệt, Du Phong thậm chí Tiêu Mộng Kỳ cũng nhận được thông báo.
Xong rồi, tuy Dư Tội không biết là nhiệm vụ gì, nhưng y biết phải ăn Tết với nghi phạm rồi, nói không chừng là nhiệm vụ bí mật, phải nhanh chóng an bài mọi chuyện.
Bắt xe tới thẳng hiệu lương thực gặp Rậm Lông, năm nay tiếp thị được không ít lương thực, giờ có vài đầu ra khá ổn định, công việc ở đây y không can thiệp nhiều, luôn ở vị trí hỗ trợ.
Từ hiệu lương thực ra gọi điện cho cha, ý tứ là khả năng có nhiệm vụ không về được, cha từ lúc cưới mẹ mới thì ít nhớ tới con trai rồi, nói không về thì thôi, khỏi phải nhìn cho bực.
Vốn định đi thăm Mã Thu Lâm, nhưng vừa vặn đang ở gần nhà Thử Tiêu, Dư Tội tới luôn.