Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 732 - Q6 - Chương 030: Ngọt Bùi Chua Cay. (1)

Q6 - Chương 030: Ngọt Bùi Chua Cay. (1) Q6 - Chương 030: Ngọt Bùi Chua Cay. (1)

“ Anh Tiêu, điện thoại của ai thế?” Tế muội tử nghe thấy chồng cười rất dâm tiện thì ngạc nhiên từ trong bếp thò đầu ra:

“ Dư Nhi, sắp tới nhà ta rồi đấy.” Thử Tiêu mặc bộ quần áo ngủ thoải mái, lười nhác nằm ườn trên ghế sô pha đáp:

Nghe tới tên Dư Tội, sắc mặt Tế muội tử không hề tốt, mỗi lần xảy ra chuyện đều liên quan tới cái tên này, xị mặt hỏi:” Anh ấy tới làm gì?”

“ Lát nữa em hỏi đi.” Thử Tiêu cười, vết thương tuy trên người hắn, nhưng hắn lại thương vợ đau lòng:

Tế muội tử hơi dỗi:” Em không muốn gặp anh ấy.”

“ Anh cũng thế, lát nữa em đi nói với cậu ta, anh ủng hộ.”

Trong bếp có tiếng cười nữa, là của An Gia Lộ:” Nếu không chúng ta cùng đuổi cậu ấy đi, tới không đúng lúc gì cả, chúng ta khó lắm mới có bữa cơm tụ họp, cậu ấy gặp đúng luôn.”

“ Em thực sự muốn đuổi anh ấy đi, anh Tiêu nhà em vốn lần nào cũng đang yên lành, song cứ ở cùng anh ấy là xảy ra chuyện.” Tế muội tử thấy rất phiền phức vì Dư Tội lại là bạn thân nhất của chồng cô, khiến cô không biết làm sao cho phải:

An Gia Lộ nói đỡ:” Chẳng phải anh Tiêu của em nhờ thế mà thành anh hùng rồi sao? Cuối năm thế nào cũng thăng bậc.”

“ Ai mà thèm, trước kia anh ấy mỗi lần đi làm về toàn thân mùi rượu, em nhìn thấy rất giận, giờ hay rồi, mang cả thương tích về, em sợ hết hồn ... Cái gì không làm lại đi làm hình cảnh ...” Tế muội tử đang nguấy bột làm cá rán tẩm bột, tay dần dần dừng lại:

Thế này mới là cuộc sống, so với vinh dự và hư danh chẳng phải là thứ mà đại đa số hướng tới, An Gia Lộ nhìn Tế muội tử mà hâm mộ, cô chưa bao giờ trải qua cuộc sống như thế.

Kính coong! ... Chuông cửa vang lên, Tế muội tử ngừng càu nhàu, Thử Tiêu dậy mở cửa, Dư Tội hỏi ngay:” Nhận được thông báo chưa? Có phải có án gì không?”

Xuỵt! Xuỵt! Xuỵt! Thử Tiêu rối rít ra hiệu im lặng, chỉ bếp:” Nhận được rồi, đừng để vợ tôi biết.”

Dư Tội ồ một tiếng, không ngờ tên này ra ngoài suốt ngày tia gái mà lại có lòng như vậy, hỏi nhỏ: “ Tất cả đều nhận được, không biết có phải đi xa không?”

“ Đi thì đi thôi.”

“ Còn vết thương của anh?”

Thư Tiêu lại xuỵt phát nữa: “ Đừng có nhắc tới vết thương, vợ tôi chửi cậu đấy. Nói trước, lát cô ấy chửi cậu, tôi sẽ phải phụ họa vài câu, đừng trách anh em thiếu nghĩa khí.”

Dư Tội buồn bực, mấy cô gái nhiều lúc rất vô lý, mọi cái sai cứ đổ hết lên đầu y, vào nhà chào Tế muội tử, cô lạnh nhạt đáp lại, đang ngượng ngịu không ngờ có người "hi" một tiếng làm mặt quỷ với y.

Cha mẹ ơi, tim Dư Tội suýt vọt ra ngoài, quà đưa Thử Tiêu rơi mất, may Tiêu ca nhanh tay nhanh mắt giữ được.

“ Cậu đúng là có số ăn, lát nữa thử tài nghệ của mình nhé.” An Gia Lộ cười khúc khích, biểu hiện của Dư Tội làm cô rất hài lòng, nói xong tủm tỉm cười quay về bếp, tâm trạng trong một thoáng tốt hơn vô số lần:

“ Anh Dư ngồi đi, cùng ăn cơm.” Tế muội tử rót cốc nước rồi đi, tuy không vui song vẫn chu đáo:

Hai cô gái vừa bận rộn vừa nói cười, mùi thức ăn truyền ra ngào ngạt, Dư Tội kéo Thử Tiêu đang kiểm tra quà hỏi:” Chuyện này là sao?”

Thử Tiêu đùng đùng nổi giận:” Lấy chút quà này đi thăm chỉ đạo viên à?”

“ Trong đội còn có gạo với thịt lợn tươi mới giết, để tôi bảo họ mang tới.” Dư Tội vội lấy lòng:

“ Ừ, thế còn được, mang tới nhiều sườn giẻ một chút, vợ tôi thích gặm.” Thử Tiêu miễn cưỡng chấp nhận:

“ Vậy sao An An lại ở đây?”

Thử Tiêu đắc ý khoe, té ra An Gia Lộ muốn học nấu ăn, hắn lại thường xuyên không về nhà, cho nên hai cô gái trưng dụng nơi này thành trường dạy nghề lâu rồi, hôm nay cùng ăn cơm. Dư Tội nhớ tới Âu Yến Tử lúc nào cũng dính với An Gia Lộ, liền hỏi đâu rồi? Thử Tiêu trêu lạc hậu quá, Yến Tử bay lên Bắc Kinh ăn Tết với Lý Dật Phong, giờ người ta là đôi uyên ương không thể sống thiếu nhau.

Nói tới đó hạ giọng, thần bí nói, hôm Trương Mãnh kết hôn, đám nữ sinh còn điên hơn nam sinh, đẩy Yến Tử vào phòng Lý Dật Phong khóa cửa lại, vốn trước kia hai người còn thẹn thò giữ ý, giờ hay rồi không biết xấu hổ gì nữa, dính nhau như sam.

Thử Tiêu còn thì thầm, không ngờ Yến Tử lớn tới chừng đó mà mới là lần đầu, Lý Dật Phong hạnh phúc cười lệch mồm. Dư Tội có tật giật mình, hôm đó đâu chỉ Trương Mãnh, Lý Dật Phong làm tân lang, có điều chuyện này không dám kể với Thử Tiêu ...

Một thời gian dài không gặp, Dư Tội sớm nhận ra An Gia Lộ thay đổi rồi.

Nói thế nào nhỉ, trong ký ức của Dư Tội, An Gia Lộ thích mặc chiếc váy đỏ rực bắt mắt đi ngang qua sân trưởng, thế là thành tình nhân trong mộng của rát nhiều nam sinh, ai cũng biết cô là Hoa hồng rực cháy. Còn nhớ ở lễ tốt nghiệp, cô mặc cảnh phục đại biểu cho học viên phát biểu, bức ảnh đó giờ vẫn treo trên trâng web của trường.

Nhưng không thể đẹp bằng hình ảnh mặc quần áo thường nhật, buộc tạp dề búi tóc đơn giản, cùng Tế muội tử làm việc, trông sao mà ấm áp mê người.

Tầm nhìn của Dư Tội cố định vào bóng hình đẹp đẽ qua qua lại lại kia, nhìn tới si dại, Thử Tiêu thao thao bất tuyệt một hồi, phát hiện tâm tư Dư Tội ở chỗ khác, định mắng lại thôi.

Tiêu ca thở dài, lòng nổi lên một câu hồng nhan bạc mệnh. An An, cô gái như nữ thần đó thật bạc mệnh, nhìn từng cô bạn bên cạnh có nơi có chốn, bản thân vẫn một thân một mình, cùng Giải Băng đẹp đôi như thế mà chẳng tới được với nhau, giờ có thằng chẳng ra gì như Dư Tội theo đuổi, đúng là bạc mệnh.

Chứ còn gì nữa, cái thằng vốn đi thăm người bệnh vậy mà vứt người bệnh chui vào bếp, mặt dày bốc phét mình từng làm vô số cao lương mỹ vị. Thử Tiêu nghe bên trong nói cười mà ê răng, với cái trình độ nấu mỳ chỉ biết cho gia vị của Dư Tội, không biết xấu hổ tự xưng là đầu bếp.

Hả hê thật, chưa tới ba phút sau bị vợ hắn đuổi ra ngoài, nguyên nhân là vì mỡ đang nóng, thằng ngốc đó thò cái thìa dính nước vào, An Gia Lộ hét lên như bị phi lễ, sau đó là bị hai cô gái hợp lực đẩy ra. Thử Tiêu còn kích thích một câu: “ Người anh em, muốn xuống bếp làm nằm vùng thì phải có bản lĩnh thật cơ.”

Dư Tội hừ một tiếng, tuyên bố chiêu này không được dùng chiêu khác, thế là bất chấp thân phận chui vào bếp. Chuyến này quái lạ, không ra nữa, cha mẹ ơi, thằng này thật vô sỉ, y ở bên chăm chỉ rửa rau rửa bát, nghe Tế muội tử chỉ đạo băm băm chặt chặt, má nó, bằng vào đôi tay móc túi đó thì việc này làm ngon lành. Vừa chiếu cố tâm lý khoe khoang của vợ hắn, lại thừa cơ sán tới bên An Gia Lộ, An Gia Lộ không khách khí, đeo tạp dề lên cổ y, cái thằng đắc ý như được đeo huân chương hạng nhất.

“ Anh Tiêu, anh Dư nấu ăn có ngộ tính lắm.” Tế muội tử tâm tư đơn thuần, bị sự thành tâm học hỏi của Dư Tội làm động lòng rồi, quên mất trước đó còn không hoan nghênh Dư Tội tới nhà:

“ Ý túy ông không phải ở rượu, ý Dư Tiện chẳng ở ăn.” Thử Tiêu đung đưa người phát biểu một câu cao nhã:

An Gia Lộ đỏ mặt đẩy Dư Tội đứng lui ra, Dư Tội mặt dày lại sán tới, Tế muội tử tiếp lời:” Còn hơn anh, chỉ biết ăn.”

“ Này này, vợ ơi, rửa hai cọng rau mà đã hơn chồng em rồi à, chỗ này tổn thương đấy.” Thử Tiêu rất đau lòng chỉ tim nói một câu làm Tế muội tử cười khanh khách:

An Gia Lộ mắng Dư Tội:” Cậu đừng rửa đi rửa lại một cãi đĩa như thế, mòn hết đĩa nhà người ta, với lại nam nhân học nấu nướng cái gì.”

“ Oa, được mỹ nữ quan tâm, rửa tám lần cũng không ngại.” Dư Tội mím môi cười:” Bạn thay đổi lớn quá.”

“ Thay đổi cái gì?”

“ Bạn là người theo chủ nghĩa nữ quyền mà, không ngờ nói một câu khuynh hướng chủ nghĩa nam nhân như vậy, nếu thế sau này lập gia đình, mình khỏi lo phải nấu cơm nữa, để bạn làm.” Dư Tội nghiêm túc nói:

An Gia Lộ không phục:” Gì chứ, chê mình không học được à?”

Tế muội tử phì cười một cái phải quay mặt sang bên vờ vịt không biết gì, An Gia Lộ biết mình sập bẫy, nhéo hông Dư Tội một cái, Dư Tội cắn răng tiếp nhận đau đớn hạnh phúc này.

Bình Luận (0)
Comment