Đã qua Tết Dương lịch rồi nhưng đường phố chỉ đông hơn chứ không giảm, đường phố bị màu đỏ may mắn vui tươi chiếm lĩnh, phố xá qua lại tấp nập, chẳng bao lâu nữa là Tết Xuân mà. Dù cuộc sống ngày càng Tây hóa, đây vẫn là kỳ nghỉ trọng đại nhất trong năm, hoặc là phiền phức nhất, tùy từng người cảm nhận.
An Gia Lộ xua xua tay trước mặt Dư Tội, nhắc: “ Nhìn gì mà nhìn, mình sắp muộn giờ làm rồi đấy.”
Dư Tội khởi động xe, chợt lo lắng hỏi: “ An An, bạn nói xem liệu có một ngày Tế muội tử đá Thử Tiêu không?”
Nãy giờ ngây ra là nghĩ chuyện đó sao, An Gia Lộ bật cười: “ Vì sao lại đá?”
“ Bạn nhìn đi, trước kia bọn họ là cô gái làm công, một chàng cảnh sát quèn còn xứng đôi ... Giờ Tế muội tử lương kém gì giai tầng trí thức, lại đẹp xinh đẹp khéo léo giỏi giang như vậy … Thử Tiêu thì, chậc, không phải mình nói xấu, nhưng tham ăn lười làm, chả được cái nết gì, mình không thể không lo cho anh ấy.” Dư Tội nói thật lòng, ở loại chuyện này, lòng tin của y vào người khác là rất ít, rất sợ ngày nào đó Tế muội tử kinh tế vững vàng rồi, tiếp xúc nhiều, tầm nhìn rộng ra, lúc ấy thì bi kịch. Cô gái như vậy đá thằng béo, ba ngày thôi là kiếm được chàng trai ngon hơn gấp bội:
An Gia Lộ cười khúc khích: “ Trước kia mình cũng hoang mang, không ngờ lại có người thích Thử Tiêu, nhưng mà sau này mình phát hiện, ai cũng có mặt tốt. Ví như Tế muội tử kể chuyện cũ cho mình, năm xưa cô ấy ở Quảng Châu bị người ta trộm mất hành lý, người không có một xu, lang thang ngoài đường hai ngày, khi đó Thử Tiêu cũng đang ở ngoài đường lừa tiền, thấy cô bé đói ngồi ở góc tường, cho ngay hai cái bánh bao ... Ôi thật lãng mạn, hai cái bánh bao mà thành mối nhân duyên.”
Chuyện đó Dư Tội cũng biết, chỉ là bên nhau lúc nghèo khó thì dễ, giàu sang rồi không đổi lòng mới khó, vài năm nữa thôi cứ xu thế này Tế muội tử thừa sức nuôi Thử Tiêu rồi, lúc đó thế nào khó nói ... Nhìn Tào Á Kiệt và bạn gái đi, không phải là chuyện tương tự à, ít nhất Tào Á Kiệt còn đẹp trai.
“ À phải, năm trước tốt nghiệp đó, đám các cậu tới Quảng Châu làm gì?” An Gia Lộ thắc mắc vấn đề này lâu rồi:
Dư Tội lắc đầu:” Mình rất muốn nói với bạn, nhưng mình không thể nói.”
An Gia Lộ hơi thất vọng, nhưng thông cảm: “ Mình hiểu.”
“ Xin lỗi, thực sự không thể nói được.”
“ Mình hiểu mà, giống như năm ngoái các cậu biến mất mấy tháng, trở về Thử Tiêu lại lập công, rồi như cậu vừa tới đội hình sự vài ngày, Thử Tiêu về bị thương.”
Dư Tội nghe mấy lời này mà không hiểu ý cô thế nào, gãi đầu gãi tai:” Chi tiết vụ án, mình cũng không thể nói.”
“ Mình cũng không có lòng hiếu kỳ mạnh vậy đâu, hơn nữa cũng đoán ra rồi.”
“ Bạn đoán ra?” Dư Tội hơi thấp thỏm, dù sao chuyện có gì đáng tự hào đâu:
“ Đương nhiên.” An Gia Lộ chớp chớp mắt: “ Không cần biết bao nhiêu người phủ nhận, cậu vẫn là anh hùng, trong số bạn học của chúng ta, người đi xa nhất là cậu ... Người phải nói xin lỗi là mình, mình luôn cho rằng các cậu đều là cảnh sát có vấn đề. Cuối cùng nhận ra, chỉ có mình là vô dụng, ngoài gương mặt xinh đẹp này này, chẳng được cái gì, ra trường một cái mới thấy, thua kém hết mọi người, lý tưởng trước kia cũng bỏ rồi, thật vô dụng ….”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, Dư Tội Dư Tội chuyên tâm lái xe, mắt nhìn về phía trước:” Ai bảo thế, nghe này, nếu một cô gái bình thường luôn đi làm đúng giờ, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao, dù công việc buồn tẻ nhàm chán cũng không than vãn, không xích mích với đồng nghiệp. Vậy người ta sẽ nói gì?”
“Nói gì?”
“Không phải là hình ảnh cảnh sát gương mẫu cần cù chịu khó sao? Chỉ cần một nửa, không một phần ba số cảnh sát được như cô ấy thì thiên hạ thái bình rồi.” Dư Tội nói câu này là thật lòng, gương mặt xinh đẹp đôi khi cũng là thứ bất lợi, người ta chỉ nhìn vào đó mà không thấy thứ khác, rất nhiều cho thấy, An An là cô gái sống rất tình cảm biết quan tâm tới người khác:
An Gia Lộ nhìn Dư Tôi nghiêm túc lái xe, cảm giác lòng ấm áp, có một người hiểu mình, cảm thông, cô bỗng thấy tinh thần tốt hơn hẳn, bao thất vọng hụt hẫng tan đi không ít. Đột nhiên hỏi: “ Có biết khi các cậu đi phương nam phá án, mình đi tìm ai không?”
“ Ai thế?”
“ Bác Mã.”
Thế mà còn nói là lòng hiếu kỳ không mạnh, khẳng định là đi tìm Sở Tuệ Tiệp rồi, Dư Tội không vạch trần: “ Bác Mã bây giờ đã là nửa thần tiên rồi, qua lại với bác ấy sẽ học được nhiều thứ.”
“ Đúng vậy, bác Mã đem cả chút trợ cấp của trường quyên ra, kỳ thực mình luôn hoài nghi, thời buổi này còn có người làm từ thiện không có mục đích gì sao, có điều bác Mã đúng là như thế, mấy đứa bé có hi vọng chữa được câm điếc, bác ấy vì thế mà bôn ba khắp nơi gom góp chi phí chữa trị cho chúng, bác ấy làm việc tốt không vì báo đáp.” An Gia Lộ nói tới câu chuyện cảm động ấy, có vẻ hưng phấn lắm, bổ xung: “ Còn cả cô giáo Sở Tuệ Tiệp cũng tốt lắm.”
Biết mà, Dư Tội cười: “ Cô ấy trước kia có vấn đề về dây thanh quản.”
“ Đúng rồi, có người không quen biết từng giúp cô ấy, cho nên cô ấy giúp người khác, mong giúp được nhiều người hơn.” An Gia Lộ nắm hai tay trước ngực:
Cô ấy chắc chắn là được biết phiên bản rút gọn và hài hòa về Hoàng Tam rồi.
Xe đi qua đường Ngũ Nhất, chỉ có hai người, Dư Tội nói rất ít, tựa hồ có cảm giác xa cách rất lớn. Trước kia An Gia Lộ cẩn thận đề phòng, né tránh Dư Tôi, giờ tới Dư Tội né tránh cô, không nhớ được đã bao lâu rồi chưa liên hệ với cô, nếu không tình cờ, chẳng biết bao giờ mới gặp được.
“ Cậu bận lắm à?” Không khí trong xe khá trầm, An Gia Lộ lại lần nữa phải chủ động hỏi:
“ Cái gì?” Dư Tội có vẻ mất tập trung:
“ Mình hỏi có phải cậu bận lắm không?” An Gia Lộ nhấn mạnh:
“ Ừ, đại bộ phận thời gian rất bận.”
“ Hừm, bận tới mức không có cả thời gian gọi điện cho mình nữa.” An Gia Lộ chọn đúng thời cơ:
Í, Dư Tội quay đầu nhìn vẻ mặt có chút u oán trách móc của An Gia Lộ: “ Do không muốn quấy nhiễu cuộc bình thường của bạn thôi, bọn mình không giờ giấc giống bạn, ra ngoài không biết bao giờ về, lại biết bao giờ bận, bạn không thấy Tế muội tử trách móc Thử Tiêu sao?”
An Gia Lộ bĩu môi: “ Hừm, kiếm cớ.”
“ Bạn chắc chắn là muốn bị mình quấy rối chứ?” Dư Tội, nghiêm túc nói:
“ Miệng chó không mọc được ngà voi.” An Gia Lộ lườm một cái, kỳ thực cô thích Dư Tội chính ở tính có chút xấu xa này:
“ Ha ha ha, thế là không phải rồi, chúng ta không gặp thì còn nhớ nhau, gặp nhiều rồi bạn chẳng mấy chốc thấy mình phiền đấy.”
“ Cậu không muốn mình thấy phiền, hay là bản thân cậu có chướng ngại tâm lý.”
An Gia Lộ nghiêng người tới, nói một câu làm Dư tội ngạc nhiên, hai người cách nhau rất gần, rất gần, Dư Tội ngừi thấy cả mùi thơm trên thân thể, tựa hồ nghe thấy tiếng tim cô đập rất nhanh.
“ Thực sự không có.” Dư Tội miệng nói thế, lòng lẩm bẩm, chướng ngại nhiều lắm, chị Lâm này Lật Nhã Phương này, dù sao chưa tu luyện tới cảnh giới vong tình:
“ Nói dối hậu quả rất nghiêm trọng đấy, giống như trưa nay ăn hết hai đĩa thức ăn đầy đủ hương sức vị vậy.” An Gia Lộ làm vẻ mặt, cậu đừng có mà giả vờ: “ Đừng tưởng mình không nhìn ra, chắc chắn là có.”
“ Cái đó mà cũng nhìn ra được à?”
“ Nhìn ra chứ, vì một người.”
“ Được, mình thừa nhận, có một người như vậy.” Từ sau khi ăn hai đĩa thức ăn kia, suy nghĩ của Dư Tội đã rất gần tình đồng chí thuần khiết rồi: