Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 735 - Q6 - Chương 033: Hỏi Thế Gian Tình Là Gì? (2)

Q6 - Chương 033: Hỏi thế gian tình là gì? (2) Q6 - Chương 033: Hỏi thế gian tình là gì? (2)

“ Quả nhiên là thế.” An Gia Lộ nghe Dư Tội nói thế thì buồn bã cụp mí xuống:

“ An An, chúng ta không phải là người cùng một thế giới, bạn không phát hiện Thử Tiêu cũng dấu Tế muội tử rất nhiều chuyện sao? Thứ không hay ho mà mình tiếp xúc rất nhiều, mình không muốn mang tới cảm xúc tiêu cực cho người bên cạnh.” Dư Tội uyển chuyển nói, trong này có thành phần thực lòng, y thả bỏ tiền kiếm em gái vui vẻ, chứ không muốn họa hại những cô gái đơn thuần:

“ Cậu đừng đánh trống lảng ... Người đó là ...”

“ Chuyện đã xảy ra rồi hãy để nó qua đi.” Dư Tội bấm còi, không nói thì hơn, y quyết định rồi, hai người làm bạn học là tốt nhất:

Lần này An Gia Lộ rất kiên quyết, nói ra: “ Là Giải Băng!”

.... Run tay một cái, tắt máy rồi, xe phía sau suýt đâm vào, Dư Tội vội vàng nổ máy, đi nhanh qua đường.

Bộ dạng hoảng loạn ấy làm An Gia Lộ có được đáp án chính xác, cô cười khẽ, nói ra rồi, lòng như trút được gánh nặng.

Nhưng Dư Tội thì thêm áp lực, chuyện này thì liên quan quái gì tới Giải Băng chứ, rõ ràng là nhầm rồi, y muốn giải thích nhưng thôi, chuyện này càng bôi sẽ dàng đen.

Quả đúng là thế, An Gia Lộ có vẻ kìm nén rất lâu, nói mộ tràng:

“ ... Mình biết vì thế mà, mình thừa nhận, mình từng rất yêu anh ta, nhưng là quá khứ rồi, ở điềm này cậu không giống nam nhân, cố ý né tránh mình, tưởng mình không nhìn ra à?” Thấy Dư Tội cười khổ, càng khiến An Gia Lộ thêm phẫn nộ: “ Giả vờ nữa đi, cậu cứ tiếp tục giả vờ đi ... Hồi mình tới tổng đội, cậu giả vờ không để ý tới mình, hôm Trương Mãnh kết hôn, cậu lại giả vờ uống say trốn đi đâu mất, tránh mặt mình ...”

Thế là càng nói càng sai, Dư Tội khởi động xe, đầu ngứa ran, không biết phải làm sao.

Nhưng An Gia Lộ cho rằng không nói là thừa nhận, đổi đề tài:” ... Mình biết cậu sống rất gian nan, mình nghe Thử Tiêu mập mờ nhắc tới chuyện ở Quảng Châu, mình nhìn thấy sự nghèo khổ ở Dương Đầu Nhai, cậu bằng sức mình quay về, cậu không thua kém ai ... Mình biết ở Thâm Quyến, cậu mạo hiểm lấy được vinh dự ... Mình biết cậu liều lĩnh xông vào Tấn Từ sơn trang bắt nghi phạm bỏ trốn cấp H ... Mình sợ tới cả đêm không ngủ được ... Cậu có biết mình lo cho cậu không?”

Nói tới đó giọt nước mắt ứa ra, đấm Dư Tội thùm thụp như kẻ phụ bạc.

“ Biết, mình biết ...” Dư Tội lái xe vào bến đỗ, dừng lại, như bỏ được gánh nặng:” Mình biết bạn đi làm trễ rồi.”

“ Hừm ...” An Gia Lộ không nói nữa, nhưng cũng không xuống xe:

Dư Tội trố mắt, giữa hai người chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì, nắm tay chưa, hôn chưa đừng nói lên giường, thế mà làm sao cứ như mình là kẻ phụ bạc thay lòng đổi dạ vậy?

Đại đa số mỹ nữ khó tiếp nhận được mình bị ngó lơ, còn khó hơn cả tiếp nhận nam nhân thay lòng đổi dạ, hoặc lừa chiếm đoạt thân thể của mình.

An Gia Lộ tựa hồ đang ở trạng thái đó, cô cảm thấy mình bị gạt sang bên, từ việc Dư Tội càng ngày càng ít tiếp xúc, cô cảm giác được sự thay đổi, cho dù hôm nay y cố ăn hai đãi thức ăn chẳng ra gì, cho dù y thi thoảng buông lời trêu ghẹo. Cô thấy, hai người ngày càng trở thành bạn học hời hợt, dù thế nào cô cũng không tiếp nhận được.

Dư Tội từ sau khi lãnh đạm càng xác định, hình ảnh Giải soái ca trong lòng An Gia Lộ không phải một sớm một chiều mà tan biến, so với Giải Băng, y biết mình vĩnh viễn không theo kịp, cũng vĩnh viễn không có khí chất đi vào giấc mộng của thiếu nữ, vốn không nghĩ, nghĩ lại thấy phiền muộn.

Từ khi nào lại biến thành thế này?

Dư Tội len lén liếc mắt nhìn An Gia Lộ vờ giận, từ trường học tới khi đi công tác, cô tiểu thư không giỏi xã giao này không thay đổi mấy, công tác và hiện thực không như ý khiến An nữ thần từng cực kỳ kiêu ngạo thành càng thêm cô độc, không phải một câu nói của mình có thể giải tỏa.

Thôi vậy, nói thật cho cô ấy đi, Dư Tội không đành lòng lừa nữ thần trong mộng: “ ... Mình thừa nhận, trước kia ở trường học tặng hoa cho bạn là vì đả kích Giải Băng, giữa chúng ta kỳ thực chưa từng xảy ra chuyện gì, bạn biết mà ...”

“ Vậy cậu mong xảy ra chuyện gì?” An Gia Lộ cắn môi, ngữ khí và ánh mắt như khiêu khích:

“ Trong đầu mình tuyệt đối không có phim lãng mạn, cùng lắm chỉ có phim cấp ba thôi.” Dư Tôi nghiêm mặt nói:

“ Lưu manh.”

“ Ha ha ha, đánh giá này rất chính xác.” Dư Tội vui vẻ tiếp nhận:

“ Cho nên giữa một lưu manh và một tài nữ liệu có khả năng phát sinh câu chuyện ái tình lãng mạn không?”

An Gia Lộ mặt thay đổi, một người tự hạ thấp thân phận để giữ khoảng cách với "tài nữ", khiến cô đột nhiên đâng lên sự tức giận, mắng: “ Đừng để người ta mắng cậu là tiện nhân thì cậu coi bản thân là tiện nhân, cậu không phải người như thế.”

“ Không, vì vốn dĩ là thế mà.”

“ Không phải, chỉ những người tự cho mình là đúng, tự cho mình bất phàm, tựa khoe mẽ nhưng lại làm chuyện dơ bẩn đằng sau mới là kẻ hạ tiện, loại người đó rất nhiều, nhưng không phải cậu.” An Gia Lộ nói rất cương quyết:

Hả? Dư Tội líu lưỡi: “ Hình tượng mình cao lớn như vậy à?”

“ Không, cậu là cậu, mình biết cậu xin xử trưởng Hứa giúp Văn Quyên, cô ấy chỉ nói với mình. Mình biết những hiệp cảnh bị khai trừ ở đội chống trộm cắp được cậu cho vốn mở cửa hiệu, cậu giúp hiệp cảnh ở Dương Đầu Nhai được lên chính chức. Cho dù cậu chuyện đó làm bằng nhiều cách chẳng vẻ vang gì, nhưng cậu làm việc tốt. Mình biết sự kiện Nhị Đông, cũng ẩn chứa bí mật chẳng hay ho ... Nhưng không chỉ mình, còn rất nhiều bạn bè nữa đều rất khâm phục cậu ...” Hai năm công tác ít nhất giúp An Gia Lộ có đôi mắt ngày càng sáng: “ Ngược lại những người vào phân cục, lên cục, lên chức, chỉ đáng bị chửi sau lưng thôi.”

“ Dừng, dừng ... Mình thực sự không tốt như vậy ... Bạn có ý gì thế, sao càng nghe càng giống mình thành hoàng tử bạch mã trong lòng bạn rồi.”

An Gia Lộ bật cười, cô nhìn thấy Dư Tội đang hoảng sợ, đang bối rối, khác với chuyện cố ý né tránh cô, lần này là né tránh vì lý do khác ... Là ánh mắt xấu xa lưu manh đó, làm cô cười mãi không thôi.

“ Được rồi, được rồi, bạn đi làm đi.” Dư Tội hạ cửa sổ xe xuống hít thở không khí, dụ dỗ thế này y phạm sai lầm mất:

“ Hình như cậu rất khẩn trương?” An Gia Lộ cười khinh khích, cô đắc ý rồi:

“ Ở cùng bạn luôn rất khẩn trương, đột kích ổ tội phạm mình thường làm, thế nên chuyện kích thích như chàng trai nghèo tấn công bạch phú mỹ ... Mình cũng rất muốn đấy.” Dư Tội ý đồ dùng nói đùa để giải vây:

“ Thật kém cỏi, ngay cả tội phạm cầm súng còn bắt được, chẳng lẽ lại không bắt được ...” An Gia Lộ nói nhỏ dần: “ Tình nhân trong mộng của cậu.”

Dư Tội ngạc nhiên vô cùng: “ Bạn chắc chứ? Mình cách cô ấy xa lắm.”

“ Không phải cậu từng theo đuổi cô ấy sao, cô ấy cũng đâu ca xa như vậy, nếu có một ngày cậu tiếp nhận tất cả khuyết điểm của cô ấy thì cậu sẽ cách cô ấy rất gần.” An Gia Lộ cạch một cái mở cửa, cô cũng có chút xấu hổ, xuống xe rồi còn bổ xung một câu: “ Ví dụ hai đĩa thức ăn bỏ quá nhiều muối ấy.”

Dư Tội ợ một cái, vội bịt miệng.

An Gia Lộ cười gập lưng, vui không kể siết: “ Đợi đấy, mình nhất định làm cho cậu thứ còn khó ăn hơn nữa.”

Rầm, cửa xe đóng lại, nghiêng người cách cửa sổ vậy tay với Dư Tội, tựa hồ thẹn thùng lại vui sướng, chạy đi thật nhanh.

Dư Tội không ngốc, có ngốc cũng hiểu lời mập mờ đó nói với y điều gì, mẹ ơi, từ khi nào chỉ số hấp dẫn của mình tăng lên nhiều thế. Nhìn bóng hình xinh đẹp như hươu con hoảng loạn kia, Dư Tội sờ má, hạ gương chiếu hậu xuống soi, càng nhìn càng thấy mình đẹp trai ...

Ợ, thức ăn lại trào lên rồi, Dư Tội xuống xe vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước khoáng ướp lạnh uống, mua thêm hai chai nữa dự phòng luôn, theo đuổi em gái này, sợ dạ dày không chịu nổi.

Không lâu sau vừa đi từ cửa hiệu ra vừa uống, di động trong túi rung mạnh, lấy ra xem, điện thoại của Lật Nhã Phương.

"Hôm nay mình gặp cái vận gì mà toàn bị mấy em gái quấy rối thế này?"

Dư Tội hôm nay tâm tình rất tốt, rất tự tin, cảm giác mình rất soái, nên y nhận điện thoại ...

Bình Luận (0)
Comment