Năm phút trước Lật Nhã Phương từ sảnh nghiệp vụ sân bay cầm giấy phép du lịch mới làm đi ra, vừa đi vừa móc chìa khóa, tìm kiếm xe của mình trong biển xe mênh mông, thực sự khó tìm, đi vào có 20 phút thôi mà bãi đỗ xe đã chật kín rồi ... Đột nhiên thấy cái xe rất bắt mắt, một cái xe rất nát, chiếc BYD, người bán xe yêu xe như cô rất mẫn cảm với thứ đáng lẽ đập bẹp tái chế này.
Đi vài bước Lật Nhã Phương đứng lại, phải rồi, cô nhớ rồi tên cảnh sát béo đi cái xe đó.
Quay đầu lại thấy cô cảnh sát xinh đẹp cười vui vẻ, vẫy tay với người trong xe, thẹn thùng chạy đi như thiếu nữ mới biết yêu, cô gái đó cũng quen quen, ai nhỉ? Hình như là khách hàng của mình, không, khách hàng của mình sao lại đi cái xe nát như thế?
Đang suy nghĩ không ngờ Dư Tội từ trong xe đi ra, vào cửa hàng tiện lợi gần đó.
Lật Nhã Phương nhìn về phía sảnh nghiệp vụ cô gái kia vừa biến mất, lại nhìn cửa hàng tiện lợi, cơn ghen bốc thẳng lên đầu.
“ Hừ, nam nhân đều là thứ lưu manh, cảnh sát càng là lưu manh trong lưu manh.”
Cô tức lắm, tâm lý rất mất cân bằng, tìm được xe rồi, nhưng không sao xua đi được cảnh vừa rồi.
"Hay là mình nghĩ nhiều, họ chỉ là đồng nghiệp thôi thì sao?" Lật Nhã Phương nghĩ thế, nhưng lập tức phủ định, nữ cảnh sát trông ra người không nhiều, không thể trùng hợp đúng cô gái xinh đẹp như thế.
"Hay bọn là loại quan hệ đó?" Nhìn ra cửa sổ, không thấy gì, vì thế khiến cô càng bực bội, cô không phủ nhận, mình có thiện cảm với chàng cảnh sát đó, với người quen với thế giới thương nghiệp gian trá, chàng trai ngoài gian xảo, bản chất chính trực ấy khiến Lật Nhã Phương như tiếp xúc với luồng không khí tươi mới, khác biệt .... Hơn nữa trải nghiệm đêm đó, khoái cảm chưa từng có, đêm đó gần như dư âm một cao trào vừa dứt lại tới cao trào dữ dội hơn, thân hình rắn rỏi đó, cảm giác đó giống như dòi bám xương cứ dày vò cô, thậm chí cô hạ mình chủ động làm ra àm thị thân cận mà không thể rút ngắn khoảng cách.
Vậy mà anh ta lại ở cùng cô gái khác.
Lật Nhã Phương lúc đó cảm giác khó chịu như gặp phải người mặc cùng áo với mình, như thấy bạn trai của mình bị người ta cướp mất, lòng chua loét. Cô xuống xe, nhìn thấy Dư Tội đang ngửa cổ uống nước khoáng, tìm số Dư Tội, lòng nghĩ, nhất định anh ta sẽ lừa mình, nói là đang bận làm việc, nhất định kiếm cớ không thoát thân được, không dám gặp mình ...
Đủ các loại lý do hiện lên trong đầu Lật Nhã Phương, đều là trò nam nhân hay dùng khi muốn tránh mặt một cô gái, cô biết thừa, cả tự mình trải qua lẫn chứng kiến đều đã thấy, bất kể là y dùng thủ đoạn nào, cô sẽ vạch mặt rồi không bao giờ để ý tới y nữa.
Rút điện thoại ra, tổng giám đốc Lật lạnh lùng nghiêm nghị biến mất, thay vào đó là cô gái thân thiện nhà bên, nhoẻn miệng cười duyên dáng:” A lô, anh đang ở đâu thế, có tiện nói chuyện không?”
“ Đang ở ngoài đường, tiện.”
“ Anh được nghỉ rồi à?”
“ Chưa.”
“ Vậy sao ở ngoài đường, đi phá án hả?” Lật Nhã Phương dụ dỗ:
“ Không phải, đi đưa một người bạn đi làm.”
“ Nam phải không?” Lật Nhã Phương cười nhếch môi, cô sớm biết câu trả lời rồi:
“ Ha ha ha, nam thì ai tốn công cho năm đồng đi taxi là tử tế rồi, nữ đấy.”
Hả, không ngờ đường hoàng nói ra như thế, vốn tưởng đối phương sẽ nói dối, vậy mà không có câu nào là nói dối cả, Lật Nhã Phương ngây ra.
“ Sao thế giám đốc Lật?”
“ Không sao, tôi có chuyện nhờ anh giúp.” Lật Nhã Phương hơi bối rối:
“ Giúp gì thế?”
“ Tôi ... Tôi .... Tôi mất chìa khóa, anh tới đón tôi được không?” Lật Nhã Phương nói dối, lại là lời nói dối ngớ ngẩn nhất:
“ Được, cô đang ở đâu, tôi sẽ tới.”
Lật Nhã Phương á khẩu, lúc cô mong người ta từ chối người ta lại nhận lời, cười ngượng:” Á, tôi nhìn thấy anh rồi ... Thật là khéo, bảo sao có câu gặp khó khăn tìm cảnh sát.”
Đột nhiên Dư Tội đang ngó quanh bỏ điện thoại xuống, sau đó đi thẳng về phía cô.
Lưng thẳng như cán thương, cảnh phục uy phong, gương mặt cương nghị, bước chân đều mạnh mẽ, càng gần làm Lật Nhã Phương cảm giác hô hấp cũng khó khăn.
Dư Tội thì tim đập loạn nhịp, áo choàng vàng gạo, dáng người cân đối vừa vặn, gương mặt nhỏ đeo kính râm sành điệu, bờ môi nhỏ thoa son bóng, đẹp tựa khắc tạc mà ra.
“ Thật trùng hợp.”
“ Ừm, chúng ta có duyên thật đấy.”
“ Xe của cô ...”
“ Mất chìa khóa rồi.” Lật Nhã Phương nói nhanh che dấu:” Tôi về công ty lấy chìa khóa dự phòng, nếu anh không tiện thì tôi bắt taxi về vậy.”
“ Không sao, để tôi đưa cô về.” Dư Tội nói rồi đi về xe, khởi động lùi khỏi chỗ đỗ:
Lật Nhã Phương vừa vào xe một cái, lập tức ngạc nhiên, cái xe vốn làm cô chướng mắt này bên trong khác hẳn, đệm ngồi thủ công, còn có búp vê vải thủ công, ngốc ngếch đáng yêu, hai mắt sáng long lanh tựa cô bé giang tay ôm lấy áp mặt lên: “ Oa, có kiểu trang trí nội thất thế này à, đáng yêu quá, ai làm thế?”
Dư Tội thấy buồn cười, mỹ nữ giám đốc cũng có một mặt thế này: “ Vợ Thử Tiêu, tên béo ú ấy, vợ hắn là thợ may, tay nghề tốt lắm.”
“ Ồ ...” Lật Nhã Phương khen không ngớt, bất kỳ thứ gì liên quan tới xe là chuyên môn của cô rồi, cái xe tầm thường, lại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, đang ngó nghiêng hết sức mới mẻ, chợt cười như phát hiện cái gì đó.
Chiếc cà vạt cô mua phối hợp với cảnh phục đúng là rất đẹp, Lật Nhã Phương rất tự hào về con mắt của mình, cô nhìn ra Dư Tội thắt ca vát rất chỉnh tề, nhìn ra y không hề định lừa cô, nhìn ra chàng trai đó trước mặt cô có chút gò bó nhưng không che dấu tán thưởng.
Nhìn ra một loạt phạt hiện làm cô vui mừng, không biết từ khi nào mà chàng cảnh sát khiến cô cực ghét lại càng nhìn càng vừa mắt, thậm chí thấy may vì người cha phiền phức cứ thúc giục cô đi làm hộ chiếu du lịch, nếu không chẳng biết bao giờ mới hẹn được chàng cảnh sát đi về chẳng có quy luật này.
“ Này anh Dư ...” Lật Nhã Phương gọi thẳng tên, bỏ chữ "cảnh sát" đi:
Dư Tội không để ý:” Sao thế?”
“ Không sao, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một nữ cảnh sát ngồi trong xe.”
“ À, đúng rồi, làm sao?”
“ Không có gì, tôi nói là nữ nhân mặc cảnh phục đẹp lắm.” Lật Nhã Phương mập mờ nói:
“ Không phải ai mặc cảnh phục cũng đẹp, nhưng cô ấy mặc thì đẹp, ở trường chúng tôi, cô ấy là hoa khôi.”
“ Xem ra, có vẻ anh đang theo đuổi cô ấy.”
“ Ừ, đã từng.” Dư Tội thành khẩn thừa nhận:
Lật Nhã Phương mặt kém vui hẳn, khi một chàng trai thoải mái nói về một cô gái trước mặt cô gái khác, rõ ràng không để ý tới người nghe rồi.
“ Có điều tôi không thành công, tôi đang nghĩ nên kiển trì không sờn lòng tiếp tục hay là sáng suốt làm bạn. Chàng trai mà cô ấy yêu trước kia cũng là bạn học của chúng tôi, đẹp trai hơn tôi trăm lần, văn minh hơn tôi trăm lần, gia cảnh không cần nói, hơn tôi không chỉ trăm lần.” Dư Tội cuối cùng tìm được một người không quá quen để thổ lộ tiếng lòng:
Chuyện này là sao, Lật Nhã Phương kỳ vọng đối phương thành thật, nếu chỉ một câu lừa dối, cô sẽ bỏ đi, nhưng khi người ta thành thật, cô lại cảm giác đau như thế?
Dư Tội liếc mắt sang, ngại ngùng nói:” Xin lỗi, để cô nghe những lời lải nhải của tôi.”
“ Không sao, kỳ thực đây là mệnh đề đơn giản, anh muốn biến bạn học thành bạn tình, nhưng khúc mắc ở chỗ không muốn làm hỏng quan hệ bạn bè. Còn cô gái đó chưa quên được bạn trai trước, anh không muốn làm vật thay thế càng không đủ tự tin nếu bị đem ra so sánh, trước mặt người đó, anh lại chẳng là gì, anh sợ có kết thúc không tốt dẫn tới tổn thương cả hai.” Lật Nhã Phương một câu làm rõ đống lằng nhằng của Dư Tội:
A, Dư Tội tỉnh ngộ, đúng rồi, khúc mắc của mình hình như là ở đó, cô gái này nói còn thấu đáo hơn suy nghĩ của mình:” Hình như là vậy.”
Lật Nhã Phương nheo mắt nhìn Dư Tội, ngẫm nghĩ một lúc nói thêm:” Chưa hết, hẳn còn quan hệ của anh với cô gái nữa thành chướng ngại tâm lý, đây là vấn đề người một chân đạp hai thuyền sớm muộn gì cũng gặp phải, sớm muộn gì cũng mất cân bằng.”