Dư Tội lần này choáng váng thật, lén nhìn Lật Nhã Phương không dám nói nữa, cảm giác nếu luận chuyện nam nữ, mình so với cô gái này như học sinh với cô giáo, nhưng học sinh và cô giáo từng lang chạ ...
“ Sao không nói nữa?” Cá tính mạnh mẽ của Lật Nhã Phương vô tình chiếm lấy quyền chủ động, cô cởi áo khoác, búi gọn mái tóc dài, ưu nhã khoe ra đường cong sinh động gợi cảm, bất kể lúc nào cũng cảm thụ được ánh mắt lấm lét của Dư Tội:
“ Nói gì?” Dư Tội lúc kỳ vọng hành trình này sớm kết thúc, lúc lại mong nó không bao giờ kết thúc:
“ Biến bạn học thành bạn tình thì khả năng rất thỏa mãn, nhưng chuyện không thành thì gặp lại khó xử lắm, tôi thông cảm cho băn khoăn của anh.” Lật Nhã Phương có vẻ rất am hiểu chuyện nam nữ: “ Ví dụ chúng ta, chẳng lẽ anh cho rằng, quan hệ cùng giường của chúng ta biến thành quan hề giống bạn bè, sẽ khiến anh có thành tựu?”
Thật thẳng thắn, Dư Tội thấy mình nợ lời xin lỗi: “ Đó thực sự là chuyện ngoài ý muốn, sau đó tôi mới nhớ ra, chắc tôi nhầm tầng 18 thành phòng 18 ...”
“ Chuyện đó tôi tha thứ cho anh rồi.” Lật Nhã Phương lại lần nữa đổi giọng: “ Nhưng sau đó tôi không tha thứ chuyện anh cố ý tránh tôi.”
“ Vì tôi tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, như thế tôi cảm thấy tội lỗi lắm ...” Dư Tội nhớ tới chị Lâm của y, lòng rất day dứt:
Nhưng với Lật Nhã Phương thì lại là kích động, ấm áp, an ủi. Sau chuyện đó, kỳ thực cô cũng rất lo, nếu đối phương là tay chơi, cô sợ ảnh hưởng tới danh dự, nếu là kẻ lòng dạ bất lương, cô sợ bị uy hiếp, nếu là kẻ tham lam, cô sợ bị quấn lấy, nếu là kẻ đê tiện, cô sợ y đem khoe khoang chiến tích khắp nơi.
Nhưng lại là chàng trai hết sức thành thật, ở xã hội vẫn còn thiên vị nam giới rất nhiều này, chàng trai cảm thấy tội lỗi vì một lần ngoài ý muốn gần như không còn nữa rồi.
Điều này đánh tan băn khoăn cuối cùng của cô.
Xe đi chậm tới mấy thì cũng tới nơi, đoạn cuối hành trình không ai nói gì, xe dừng lại trước cảnh cổng lớn và tòa nhà ốp toàn kính sang trọng, đó là thế giới của giám đốc Lật.
“ Tới nơi rồi, giám đốc Lật.” Dư Tội nhắc:
“ Theo tôi tìm hiểu thì tôi hơn anh 3 tuổi, vì thế anh nên gọi tôi là chị, nếu không xa lạ lắm.” Lật Nhã Phương tươi cười như dụ trẻ con:” Gọi một tiếng đi.”
Dư Tội nuốt nước bọt, bảo mình đừng nghĩ linh tinh:” Chị Lật, nên xuống xe rồi.”
“ Thế còn được ... Có vẻ tâm tình của anh không tệ, hay là hẹn lúc nào đó đi chơi nhé?”
“ Chuyện này ... Trưa nay tôi vừa nhận được lệnh tập hợp, không biết đi bao lâu.” Dư Tội vừa ngần ngừ liền thấy Lật Nhã Phương cau mày, rối rít giải thích: “ Không phải tôi kiếm cớ đâu, nghề chúng tôi là thế, nói đi là đi, không biết bao giờ mới về.”
“ Vậy hôm nay đi, hết giờ làm chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Lật Nhã Phương dứt khoát đề nghị:
“ Được, tôi mời chị.”
“ Giao hẹn rồi nhé.” Lật Nhã Phương mở cửa xe, nói thêm một câu: “ Anh mặc cảnh phục đẹp trai lắm.”
Cạch một tiếng, cửa đóng lại, Dư Tội lần nữa ngồi ngây ra sờ cảnh phục, lại sờ mặt, chuyện gì thế nhỉ, thế giới này đảo lộn rồi à? Hay là trước đây mình nhìn nhận nhầm về bản thân, kéo gương chiếu hậu xuống, mặt mình vẫn thế mà, à, có khi là đồng phục dụ hoặc.
Vậy mình nên làm gì đây? Dư Tội lùi xe, đầu hiện lên câu hỏi mới, rõ ràng quan hệ của họ không thể chuyển biến thành bạn bè nữa, chỉ có một đường lăn lên giường mà thôi, lời chủ động hẹn hò đó hàm ý rõ ràng ...
Suốt dọc đường Dư Tội cảm xúc rất quái dị, tới khi từ nhà Thử Tiêu trả xe đi ra, lại đến cục chống ma túy vẫn không có tin tức, tới khi về gian phòng trống trải ở tổng đội, Dư Tội vẫn không biết phải làm sao.
Tây gấu và vây cá, y đều muốn cả.
Tới tổng đội, ai ngờ chẳng có gì cả, công tác tư tưởng, rồi gì gì đó, Dư Tội bỏ ngoài tai hết, bình thường vốn chẳng nghe, lúc này lại có tâm sự trong lòng.
Tưởng thế là xong, vậy mà vẫn án treo lơ lửng, mai tập hợp.
Làm quái gì không biết, sao không nói luôn cho xong?
"18 giờ, số 22 đường Hoàng Thành, nhà hàng Lão Thương Chủ, anh nhất định sẽ thích."
Dư Tội nhìn hàng chữ trên màn hình, đó là tin nhắn Lật Nhã Phương gửi, một cô gái rất chủ động và trực tiếp, y cân nhắc phải trả lời thế nào, nghĩ đi nghĩ lại chửi gửi câu trả lời đơn giản.
"Được, tôi sẽ tới đúng giờ."
Lúc này đã hơn 17 giờ rồi, đường Hoàng Thành ở thành bắc, cách tổng đội khá xa, đối với người quen ăn cơm trong nồi lớn của nhà ăn tổng đội như Dư Tội mà nói, ăn ở nhà hàng lớn với quán ăn nhỏ khác nhau ở chỗ đẹp mắt mà thôi.
Xuống lầu, rời tổng đội, đi bộ một đoạn mới có xe bus để bắt, Dư Tội chạy chậm tính toán lộ trình, giờ cao điểm thế này, e bắt xe cũng khó. Vừa ra ngoài thì có điện thoại, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, là điện thoại của An Gia Lộ, do dư mấy giây mới nhận điện thoại: “ A lô, chuyện gì thế An An?”
“ Cậu đang ở đâu?” An Gia Lộ hỏi, rất thân thiết:
“ Ở tổng đội, 8 giờ sáng mai tập hợp, chắc là có nhiệm vụ rồi.” Dư Tội rất sợ nhận được lời mời tương tự của Lật Nhã Phương, một mặt y đã nhận lời trước rồi, lần nữa trái hẹn sẽ rất không hay, huống hồ khúc mắc tâm lý của y với An Gia Lộ vẫn chưa giải quyết, so ra y thà hẹn hò với cô gái từng trải, trưởng thành về cảm xúc như Lật Nhã Phương, dù chuyện hai người có đi tới đâu tin chắc vẫn xử lý được tốt đẹp:
Giọng An Gia Lộ trùng xuống thấy rõ: “ Ồ, mình nhớ ra rồi, Thử Tiêu có nói ... Vậy là lại phải đi xa sao?”
“ Không rõ nữa, hi vọng là vụ án trong thành phố.”
“ Vậy ...” An Gia Lộ có chút do dự:
“ Nếu bạn muốn gặp mình, mình sẽ leo tường ra, có điều bạn phải chịu trách nhiệm nhé, buổi tối khẳng định không về kịp KTX đóng cổng, mai còn phải đi sớm.” Dư Tội không để An Gia Lộ nói, ý đồ chặn trước:
Mình chịu trách nhiệm ra được kiếm chỗ cho cậu ngủ, để cậu lạnh chết luôn ngoài đường.” An Gia Lộ cười khanh khách rồi nhỏ giọng dặn dò:” Vậy thì phải cẩn thận, chuyện các cậu làm quá nguy hiểm.”
“ Yên tâm, bọn mình chủ yếu là đứng sau chi viện thôi, không nghiêm trọng vậy đâu.” Dư Tội lòng ấm áp, lâu rồi không được nghe những lời quan tâm như vậy:
“ Vậy thì tốt .. Có điều mình muốn ...” An Gia Lộ tựa hồ muốn nói gì đó nhưng bị kẹt trong miệng không nói ra được.
Dư Tội biết, muốn cô gái kiêu ngạo như thế bỏ sự rụt rẻ còn khó hơn cởi quần áo, cười: “ Yên tâm, giải tán một cái mình sẽ gọi cho bạn ngay, có điều phải nhắc trước một việc.”
“ Sao?”
“ Trước khi bạn xuất sư, chúng ta đừng ăn món do mình nấu nhé?”
“ Được, cái đó có thể.”
Trong điện thoại là tiếng cười như chuông ngân, nghe rất êm tai, kết thúc cuộc điện thoại hỏi thăm.
May quá, thế là không phải đưa ra lựa chọn khó khăn, Dư Tội cúp điện thoại ôm ngực, đau tim quá, vừa rồi y phát huy hết bản lĩnh ám thị để cuộc nói chuyện kết thúc theo ý mình, tuy ngắn ngủi nhưng tổn thương tế bào não vô cùng.
Chuyện tình cảm rốt cuộc nói thế nào mới đúng, tình cảm nếu lý trí, có vẻ không nên thêm quá nhiều thành phần dục vọng, nhưng nếu nó là tình cảm, vì sao lại mang nhiều thành phần lý trí như thế.
Đó là điểm khác nhau giữa An Gia Lộ và Lật Nhã Phương, một ngọc nữ thì lý trí, một thục nữ lại rất cảm xúc.
Không biết lựa chọn của mình có đúng không, một nhớ nhung lý trí và hưởng thụ cảm tình, đều là thứ một con người cần.
Dư Tội vả mình một cái, có chút tự trách, càng gần xe bus, càng gần mục tiêu hôm nay.
....
Hôm nay dừng ở đây.