Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 769 - Q6 - Chương 067: Người Sợ Nổi Danh. (1)

Q6 - Chương 067: Người sợ nổi danh. (1) Q6 - Chương 067: Người sợ nổi danh. (1)

Người của tỉnh tới thì đã là một tiếng sau, kỳ thực chỉ là để quay chụp vài hình ảnh áp giải nghi phạm lên xe mà thôi, bộ dạng thảm hại, tuyệt vọng đó làm người xem thêm căm ghét.

Trong thời gian phỏng vấn, Hứa Bình Thu gọi Tiêu Mộng Kỳ, đội ngũ tìm kiếm toàn thân bùn đất, bằng con mắt ông ta nhìn ra tám phần là khi phát hiện chân tướng vui mừng lăn lộn trên mặt đất mà ra:” Rất xinh đẹp, người xinh đẹp, làm càng đẹp.”

“ Cám ơn xử trưởng Hứa.” Tiêu Mộng Kỳ nửa ngượng ngùng nửa hưng phấn kính lễ:

“ Làm sao lại đi cùng với cậu ta thế?” Hứa Bình Thu tò mò, tựa hồ thành phần trí thức như Tiêu Mộng Kỳ phải không thiện cảm với Dư Tội mới đúng. Như Sử Thanh Hoài, tuy không tới mức thành mâu thuẫn, nhưng không cách nào phối hợp với nhau được. Lãnh đạo tiếp nhận được Dư Tội không nhiều, không chỉ bởi vì y hay làm bậy, chủ yếu vì thằng nhãi đó luôn vô tình cướp quyền lãnh đạo. Một đặc điểm mà ông ta phát hiện ở Dư Tội trước khi phát hiện khá năng phá án của y là năng lực lãnh đạo, thằng nhóc đó là lãnh đạo bẩm sinh rồi, thứ đó không chịu nghe người khác đâu.

Như thế xem ra cô bé này khá đấy, ông ta phải nhìn với con mặt khác:

“ Tối ngày đầu tiên sau khi vụ án xảy ra, tôi luôn nghĩ cách tìm ra nơi hung thủ có thể ẩn nấp, rồi tôi tới hiện trường định tìm linh cảm, không ngờ anh ấy cũng tới ... Ở nơi đó anh ấy rất chuyên tâm, còn nhập tâm vào hung thủ mô phỏng hiện trường tới khi chạy đến điểm thứ hai, ở đó anh ấy phán đoán hung thủ xuất phát từ bản năng bỏ trốn, tôi cũng tán đồng.” Tiêu Mộng Kỳ thuật lại chi tiết.

Chợt xảy ra vấn đề, ba người chăn cừu bao vây Dư Tội không để cho y đi, Tiêu Mộng Kỳ xin lỗi vội vàng chạy tới, chỉ nghe một người nói:” Không nói nhiều, tiền đâu, tôi cứ tìm cậu mà đòi thôi.”

“ Đúng thế, cậu phải trả tiền nếu không đừng hòng đi đâu hết.” Xung quanh toàn cảnh sát, bọn họ không dám gọi chó uy hiếp, song không cho Dư Tội đi đâu cả:

“ Được, đợi chút, tôi xin chỉ thị lãnh đạo.” Dư Tội hết lời vỗ về, mãi mới thuyết phục được, sau đó chạy về phía Hứa Bình Thu kính lễ, nói vài câu gì đó chạy lại:

“ Sao rồi, sao rồi.” Ba người chăn cừu hỏi:

“ Tiền thưởng trong hai ngày sẽ tới đồn công an trấn, các chú các anh về làm CMT, sau đó đi nhận tiền là được.” Dư Tội chỉ mặt Hứa Bình Thu:” Nhớ mặt ông ấy chưa, ông là Hứa Bình Thu, lãnh đạo của chúng tôi, phụ trách phát tiền cho các anh.”

Tiêu Mộng Kỳ thấy câu này có vấn đề, song cô không dám nói gì hết, ba người chăn cừu thì tin, rối rít cám ơn.

Dư Tội kéo tay ông già: “ Chú này, chú phải trả tiền cho cháu đi chứ?”

“ Tiền gì?” Ông già giật mình:

“ Thì tiền đặt cọc, đã bắt được người, không cần ăn cừu nữa, tiền vẫn là của các chú, chẳng lẽ bắt cháu mất trắng tiền cọc, đúng không nào?” Dư Tội làm bộ tội nghiệp:

À, cũng phải, ba người chăn cừu thật thà trả lại tiền, hơn nghìn thôi mà, sắp có hàng vạn rồi, xá gì, Dư Tội hí hửng nhét tiền vào túi, còn bỏ lại một câu:” Phải rồi, tiền chỉ có một, mau mau tính xem chia thế nào còn đi lĩnh.”

Sau đó kéo Tiêu Mộng Kỳ đi vội, ba người chăn cừu bắt đầu tranh luận không để ý tới y nữa, Dương Lão Tam là người già nhất, nói: “ Đương nhiên là do tôi đi lĩnh tiền, vì cừu nhà tôi rơi xuống đó.”

“ Nhưng chó nhà tôi phát hiện ra.”

“ Tôi là người cởi thắt lưng cứu người.”

Ai cũng có công cả, tranh cãi dữ dội, nước bọt bắn vào mặt nhau, thế là thoắt cái biến thành lôi khó giằng co, rồi đấm đá, bọn chó chăn cừu vây quanh sủa ầm ĩ, tức thì náo nhiệt vô cùng.

“ Anh ác vừa thôi, lấy tiền đặt cọc về rồi còn xúi bẩy người ta đánh nhau.” Tiêu Mộng Kỳ trách, người này từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ chẳng làm gì tử tế:

Dư Tội cười khùng khục: “ Tôi không xúi bẩy họ cũng lục đục nội bộ, chỉ là chuyện sớm muộn, cãi nhau ở đây có người chứng kiến không tới mức giết nhau.”

“ Thực sự phát tiền thưởng cho họ à đội trưởng, không phải bọn họ chủ động phát hiện.” Cẩu Thịnh Dương hỏi nhỏ, tiền mà, ai chả muốn:

“ Thì thế nào cũng phải phát một chút chứ, không thì khó ăn nói.” Ba Dũng có chút thương hại, đội trưởng lấy tiền cọc về rồi, nếu không có tiền thưởng thành chạy mấy chục km uổng công:

“ Có, hiệp trợ phá án được 1 vạn, còn 15 vạn kia e là không hi vọng, tiền của quốc gia không dễ ăn đâu.” Dư Tội không biết tới lúc đó ba người kia có thất vọng không, nhưng dù sao có hơn không:

Bốn người đi cùng xe về thành phố, lúc xe đi thì ba người kia vẫn còn đánh nhau tưng bừng, đoán chừng sẽ còn thương lượng rất lâu mới ra kết quả, quay đầu nhìn lại bãi Long Tích bị cảnh sát vây kín, còn tìm kiếm hung khí bị đánh mắt ...

Chỉ là Dư Tôi lại như mất đi hứng thú, tay chống cằm nhìn đồng tuyết trắng bên ngoài, ánh mắt đầy suy tư.

Tiêu Mộng Kỳ giống như cảm thụ được, án phá được rồi, nhưng người chẳng còn nữa, cô cũng không nói, thay vào đó chống cắm nhìn Dư Tội, ánh mắt không che dấu ngưỡng mộ si mê, làm hai người còn lại ngứa ngáy thiếu tự nhiên, không biết có nên nhảy xuống xe không?

Ngày hôm sau ở bãi cỏ cách trấn Vũ Lâm chưa tới 5 km, tìm được hung khí giết sáu người, chuỗi chứng cứ đã đầy đủ chặt chẽ rồi. Cũng trong ngày hôm đó, tin tức hung thủ vụ án diệt môn đã tìm được đưa lên báo chí và TV. Còn về phần nội dung à, đó là do hàng ngàn cảnh sát hợp lực vây bắt, cuối cùng hung thủ bó tay chịu trói, về phần công thần cừu không được nhắc tới một chữ, có điệu trên thông báo nội bộ, mấy cảnh sát đội hình sự Trang Tử Hà đều có tên.

Công cao chưa thưởng, chinh chiến lại tới, tiếp đó mấy ngày bão tuyết hoành hành, tạo nên thiên tai 50 năm chưa từng có. Các cảnh sát vừa ở hiện trường tìm kiếm trở về, chưa kịp hưởng thụ cái Tết thì lại có lệnh tổng động viên, cảnh sát giao thông đi dọn đường, vũ cảnh vận chuyển vật tư, dân cảnh hình cảnh tới từng thôn sơ tán cứu nạn ... thường ngày nhắc tới cảnh sát cảnh sát chỉ có phận bị nghe chửi, đến khi cơ cấu hành chính cấp báo, chính phủ nghĩ tới cảnh sát đầu tiên, vậy là bóng dáng cảnh phục lại xuất hiện mọi nơi.

Cái năm này sống sao được nữa, đầy một bụng oán trách, đầy miệng chửi bới, nhưng chửi xong lại cúi xuống làm việc.

Hết cách, ai bảo họ là cảnh sát, họ không làm thì ai làm?

….. …..

Thời gian thấm thoắt trôi đi.

Sau đợt không khí lạnh mang tới trận tuyết xuân kinh hoàng, bóng dáng mùa xuân ngày càng tới gần, trải qua hưng phấn của kỳ nghỉ dài là cuộc sống mệt mỏi sáng đi tối về.

Cái nghề cảnh sát này khác với nghề khác, đó là không bao giờ thiếu những đề tài kích thích mới mẻ, đặc biệt là sau mỗi đại án, có điều năm nay hơi khác, có một ngôi sao đang bay lên, anh sáng của nó đã lất án tất cả mọi câu chuyện khác.

Người đó tên là Dư Tội.

"Các anh em, không phục chứ gì, ai vừa gọi tôi là Dư Tiện đấy, tôi nói cho mà biết, tiện cũng là một loại phong cách, cái tiện này các anh học cả đời cũng không được, rửa cho sạch tay mà đợi vỗ tay cho tôi đi."

Câu nói này được ghi lại, sau đó có kẻ hiếu sự đưa lên diễn đàn nội bộ, đội hình cảnh nào nghe được cũng hận không thể đấm vào mặt y.

Có điều Dư Tội nói không sai, lễ biểu dương công tác cảnh vụ cơ sở sau Tết, y đeo hoa đỏ đứng giữa sân khấu, mặc dù nhân vật ưu tú toàn tỉnh không ít, nhưng được sở trưởng đích thân đeo hoa đỏ cho thì chưa từng nghe nói. Không chỉ thế, một buổi lễ biểu dương mà đội hình sự Trang Tử Hà liên tiếp ba lần lên lĩnh thưởng, cá nhân ưu tú, tập thể ưu tú lại còn phần thưởng tập thể hạng hai, uy danh lấn át tất cả, bỏ người khác xa mấy con phố.

Nếu nói thế chưa đủ thì còn có thứ kích thích hơn, hội nghị công tác hình sự năm nay, người đi lên diễn đàn là một nữ hình cảnh của tổ chi viện, thu hút đủ ánh mắt của người tham gia, một vụ án cướp xe liên tỉnh, một vụ án diệt môn đều do cô trực tiếp tham gia. Cô gái đó tên là Tiêu Mộng Kỳ, chỉ là trong quá trình giảng giải câu chuyện truyền kỳ theo kẻ hiếu sự tính toán, cô gái xinh đẹp đó tận 18 lần nhắc tới "đồng chí Dư Tội".

Sau hội nghị, không ít đồng chí quen biết Dư Tội lẫn Tiêu Mộng Kỳ bắt đầu suy luận quan hệ của hai người.

Cái thằng đó, nó sợ người ta chưa đủ ghét mình à?

Bình Luận (0)
Comment