Cuộc sống luôn trôi đi trong bình đạm, lặng lẽ tới tháng ba, ánh nắng rực rỡ, sắc xuân tràn ngập, câu trổ trồi non, trên thao trường tổng đội hình sự, mấy bóng dáng khỏe khoắn đang chạy. Sử Thanh Hoài vẫn dẫn dắt đội ngũ chi viện này, thời chiến làm cảnh sát, hòa bình thì huấn luyện đã thành công tác thường nhật, hắn đứng bên thao trường ngửa mặt đối diện với nắng xuân ấm áp, toàn thân khoan khoái, nhớ lại một năm trước mà hư một giấc mộng.
Có đắc ý không? Có chứ, hắn vô tình mở ra con đường lớn làm sĩ đồ rộng mở, giống như xử trưởng Hứa, ai cũng nghĩ rằng ông sẽ nghỉ hưu ở vị trí ngồi mười mấy năm trời, ai mà ngờ càng già càng dẻo dai, lên tới phó sở rồi.
Đúng, giờ phải gọi là phó sở trưởng Hứa, lệnh bổ nhiệm vừa đưa xuống, do trên bộ xác định, gần như thông qua 100%.
Sử Thanh Hoài hô hào thúc giục mấy đội viên ngoài sân, hắn thấy, mình sẽ còn đưa đội ngũ này đi xa hơn, bay cao hơn nữa.
Cùng lúc ấy Tiêu Mộng Kỳ đứng bên cửa sổ ngắm cảnh trầm tư, hiện giờ trang bị tổ chi viện không thua kém đơn vị nào nữa, đội viên cũng đều có sở trường riêng, nhưng điểm yếu cũng rất rõ, lại là đơn vị phi biên chế, đi được bao xa, trong lòng cô vẫn là dấu hỏi chấm.
Lặng lẽ quay về bàn làm việc, giống mọi khi hình bức ảnh đặt trên bàn, đó là bức ảnh lễ mừng công sau Tết, ảnh toàn đội, Dư Tội và Nghiêm Đức Tiêu được mọi người vây quanh, ai nấy tươi cười.
Cô cầm khung ảnh lên, lau sạch sẽ, ngón tay trỏ đặt lên mặt Dư Tội, tới giờ văn phòng phó tổ trưởng vẫn còn để trống, không ai dám động vào, ấn tượng y để lại quá sâu sắc, cô không chỉ một lần kiến nghị đưa Dư Tội về, nhưng Hứa Bình Thu cười lớn cho qua.
Nhưng Tiêu Mộng Kỳ thì chẳng thể nào đặt Dư Tội qua một bên được nữa, do dự rất lâu gửi đi một tin nhắn :" Rảnh không? Tối ăn cơm chung nhé?"
Tim cô đập thình thịch, hồi hộp cầm di động chờ đợi, rất lâu sau không có hồi âm làm cô hết sức thất vọng.
Cũng cùng thời gian đó, An Gia Lộ đặt khung ảnh về chỗ cũ, ở bên màn hình vi tính, mỗi lần nhìn nụ cười xấu xa đó, tâm tình cô tốt hơn nhiều.
Đó là bức ảnh Nguyên Tiêu ngắm hoa đăng, Thử Tiêu, Tế Muội Tử, còn có cô và Dư Tội, hôm đó mọi người chơi rất khuya, đi suốt từ đầu tới cuối ngõ Liễu. Cô còn nhớ Thử Tiêu cứ trách Dư Tội, án lớn như thế mà không gọi hắn theo hưởng tí sái.
Đề tài nóng hổi như thế ban xuất nhập cảnh của cô tất nhiên là bàn tán xôn xao, kể chuyện tìm kiếm ly kỳ thế nào, bắt giữ khó khăn ra sao, làm cô thấy kiêu ngạo.
Có người hỏi tới cô, cô rất bình đạm nói:” Anh ấy là bạn học của tôi.”
Nghĩ tới đó An Gia Lộ mỉm cười vu vơ, cô chống cằm ngây ra hình bức ảnh hai người, kỳ thực là bốn, nhưng trong mắt cô chỉ có hai.
Kỳ thực ngày hôm đó cô rất tức giận, cô chất vấn Dư Tội vì sao không nói cho cô biết, vì sao lặng lẽ ở quê lên không nói với cô một tiếng.
"Không phải sợ bạn lo lắng sao, cũng may là bắt được rồi." Khi đó Dư Tội rất mỏi mệt trả lời.
Lúc đó An Gia Lộ ngây ra rất lâu, nghĩ tới Dư Tội âm thầm lặn lội trong tuyết lớn truy tìm hung thủ, cô rất cảm động, vội vàng tới đội hình cảnh Trang Tử Hà, Dư Tội trở về bị sốt cao, cứ nói linh tinh suốt, cô ở cùng Dư Tội trong túc xá đơn thân của đội những hai ngày.
"Chỉ có lúc bị bệnh là ngoan ngoãn một chút."
An Gia Lộ lại nhìn ảnh cười, sau đó tinh thần phấn chấn bắt đầu một ngày làm việc mới, còn nghĩ cuối tuần này có nên hẹn y đi chơi không, cái tên đáng ghét đó chẳng biết chủ động hỏi mình.
Hôm đó toàn thể cảnh sát đại đội hai đường Kính Tông họp thường lệ, Thiệu Vạn Qua và Lý Kiệt đi vào, hơn năm mươi cảnh sát đều tăm tắp đứng dậy kính lễ.
Đội trưởng an bài nhiệm vụ trong tháng, đội phó Giải Băng liệt kê các vụ án, thúc giục thời hạn, đại đội 2 chia làm 7 tổ, thêm vào nhân viên văn phòng và một tổ cơ động, tất cả vận hành hết công suất.
Xong xuôi công việc, Thiệu Vạn Qua tuyên bố:” Hôm nay tôi muốn làm một việc, tôi hi vọng các đồng chí ở đây đầu ghi nhớ ... Giải Băng!”
Giải Băng liền phát hình ảnh lên tường, tất cả xôn xao, không ngờ là Dư Tội đeo hoa đỏ nhận thưởng, cái mặt đắc ý cười không thấy mắt đâu nữa.
“ Thằng tiện nhân, tôi mà tóm được sẽ đạp vào mặt.” Hùng Kiếm Phi oán hận vô cùng, tên đó thể nào cũng thăng chức cho mà xem, lập công lớn thế cơ mà:
“ Biết vậy tôi theo cậu ấy, không tới đội trọng án.” Lý Nhị Đông tiếc lắm, xuất thân như nhau mà biến hóa khác biệt, cả Thử Tiêu cũng làm chỉ đạo viên rồi, mà hắn thuộc tiểu tổ ba người đi bắt trộm cắp năm nào, trong khi hai người kia đã làm lãnh đạo, còn hắn vẫn là cảnh sát viên bình thường, sai lầm quá:
“ Chiếu ảnh lên làm gì, để mọi người nhổ nước bọt vào mặt à?” Tôn Nghệ nghiến răng nghiến lợi, đố kỵ tới phát cuồng:
“ Đừng nhổ, người ta coi là nước rửa mặt đấy.” Ngô Quang Vũ biết chiêu này vô ích với Dư Tội:
Chu Văn Quyên che miệng cười, chuyến này Dư Tội kiếm đủ thù hận rồi, một cái đội hình sự bé tẹo ở ngoại ô lấn át bọn họ, đội trưởng còn tức giận gọi cả đội lại mắng một trận cơ mà.
“ Câu chuyện thế nào thì tôi nghĩ đại đa số đồng chí ở đây đều hiểu rồi, hôm nay tôi không nói tới công lao, vinh dự, mọi người nên biết, ngày hôm đó đồng chí Dư Tội gọi tới để phát cơm hộp, đun nước cho mọi người, tìm kiếm vô cùng khó khăn, lực lượng thiếu hụt. đồng chí ấy bằng vào tinh thần kiên định không từ bỏ ...” Lý Kiệt nói tới đó phát hiện không ít đội viên vẻ mặt như là ăn phải đồ thiu vậy, khó chịu vẫn phải tiếp nhận:” Các cậu không nên có vẻ mặt đó, đây là đồng chí tốt, tư tưởng kiên định, giác ngộ chính trị cao, nghiệp vụ thuần thục, đừng vì mình là người đại đội hai mà tự cao tự đại ...”
Có người cười gian, có người dở khóc dở cười, dù sao thì tiết giáo dục chính trị đó hiệu quả rất kém, đến cả đội trưởng Thiệu cũng cơ mặt co giật, nhớ tới mấy con trâu.
Dù sao tên tuổi của Dư Tội cũng truyền khắp nơi, không chỉ trong nội bộ cảnh sát.
…. ….
Thành phố Đại Nguyên, tấc đất tấc vàng, tòa nhà Quốc Tín trên dải hoàng kim đường Ngũ Nhất, một nam tử áo vest gõ cửa phòng tổng giám đốc.
Tấm biển chữ tiếng Anh, nắm cửa mạ vàng, cánh cửa gỗ lim, mở cửa ra là thảm lông cừu, khắp nơi toát ra một vẻ xa hoa.
Nam tử đó đi tới bên bàn làm việc cực lớn, nói nhỏ như sợ kinh động người đang xem chứng khoán trên màn hình:” Giám đốc Thích, tư liệu anh cần đây ạ.”
“ Nhanh thế, An Thái này, không phải đối phó cho qua đó chứ, đó không phải người bình thường.” Giám đốc Thích không quay lại:
“ Sao tôi dám ạ, người này quá dễ tra.” Trương An Thái khom người đáp, công ty lớn luôn có ban điều tra, không chỉ tìm hiểu bí mật thương nghiệp, tiền thể thăm dò đời tư người khác:
“ Sao lại quá dễ tra?” Giám đốc Thích quay lại, nhíu mày, tựa hồ vẫn không tin dễ dàng như vậy:
“ Thực sự dễ lắm, họ Dư tên Tội, cả tình không có một ai trùng tên hết, tất cả tư liệu có sẵn ở đây, vốn không dễ, nhưng người này là danh nhân, giờ trên mạng nội bộ của cảnh sát, có lý lịch lẫn ảnh ... Vừa rồi có vụ án diệt môn … chính y tìm ra hung thủ.”
Thích Thích Thiên "ồ" một tiếng, cũng không ngờ lại là danh nhân, vụ án đó giờ còn ai không biết.
“ Giám đốc Thích, xin cho tôi thiện chí nhắc một câu, dù sao tôi cũng có vài năm làm cảnh sát.”
“ Vậy tôi xin rửa tai lắng nghe.” Thích Nhuận Thiên đặt tư liệu xuống:
“ Nói thế nào nhỉ, kỳ thực phàm là loại cao thủ phá này không khác gì phạm nhân trong tù, độc ác tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, chỉ khác nhau ở bộ đồng phục mà thôi.” Trương An Thái đúng là thiện chí nhắc nhở, hắn ngửi ra mùi âm mưu trong chuyện này: “ Không nên dây dưa với người này.”
Thích Nhuận Thiên cười phá lên: “ Cám ơn anh nhắc nhở, ha ha ha, xem ra tôi không tìm nhầm người ... Tôi cũng có chuyện nhắc anh, bất kể có chuyện gì, giữ kín mồm một chút.”
“ Vâng.” Trương An Thái gật đầu lui ra:
Vụ án phá sòng bạc ở Tấn Tử sơn trang đã kết thúc một thời gian, tên đào phạm cấp H đã hủy hết thanh danh nơi đó, dù người đứng sau bản lĩnh thông thiên cũng không nghịch chuyển đà lao dốc của nó, ông chủ không sao, nhưng chuyện làm ăn cũng không còn gì.
Thích Nhuận Thiên nhìn bức ảnh người đeo hoa đỏ trên bàn, lửa hận rực cháy, hơn 200 triệu đầu tư hủy trong tay người này, vì danh tiếng quá tệ, không ai dám tiếp nhận, thêm vào đóng cửa tra xét, phạt tiền mấy năm vất vả trôi theo dòng nước.
Vớ lấy con dao trang trí đắt tiền, đâm một phát xuyên qua mặt Dư Tội ghim lên bàn gỗ.