Còn Dư Tội hiện thế nào rồi, y chẳng hề kính nghiệp như người ta đem ra giảng giải, thanh danh mang tới tác dụng phụ quá lớn, người tới đội hình sự Trang Tử Hà giao lưu học hỏi không dứt, điện thoại càng nhiều hơn, có vụ án nào bị khúc mắc đều gọi cho y.
Trời ơi tra một vụ án tốn không biết tốn bao tế bào não, giờ cả đống như thế, còn có người quá đáng đem án chưa phá nhiều năm ra làm khó y, Dư Tội tức mình đóng cửa từ khách, không tiếp ai hết.
Sau Tết là quãng thời gian tương đối nhàn nhã, trong đội càng nhàn, tỉ lệ xảy ra vụ án hình sự thấp tới kinh người, Dư Tội không việc gì làm, thường xuyên vào thành phố đi loanh quanh.
Loanh quanh làm gì? Lúc này trước mặt y là nơi bán nhà, nhìn chằm chằm vào mô hình, ở bên sông này, hướng về phía mặt trời này, gần đường cao tốc, tiềm lực tăng giá cao, cơ sở hoàn thiện, bệnh viện, nhà trẻ, chợ đầy đủ, tuy ở gần nhà hỏa táng một chút, nhưng mà cũng tốt, sinh lão bệnh tử có thể giải quyết hết ở đây.
Dư Tội nhìn mô hình như thấy cha bận rộn cả đời đang nằm ở ban công uống trà, mẹ mới ở bên gọt hoa quả ...
“ Thưa anh, anh có hài lòng với kiểu nhà của chúng tôi không?”
Dư Tội ngẩng đầu lên nhìn thấy em gái bán nhà mặc đồng phục xanh trắng tươi trẻ, nói một câu rất khí phách:” Nhà cỡ lớn bán thế nào?”
“ Vâng, vậy thì có căn hộ từ 135 tới 180 m2, nếu như anh muốn loại phức hợp lớn nhất từ 230 m2 trở lên thì ở đây ạ ... Loại 180 m2, bốn phòng hai sảnh, hai bếp hai nhà tắm, một nhà kho ... Chúng tôi đang có hoạt động ưu đãi, có thể giúp anh làm toàn bộ thủ tục, nếu anh thanh toán một lần còn được giảm % ...” Em bán nhà ríu rít một hồi, vẽ ra một viễn cảnh cực kỳ tuyệt vời, ý tứ tóm lại là, mua đi, mua mau lên:
Nhưng Dư Tội tức giận: “ Lại lên giá rồi, tháng trước tôi tới đây, giá không phải thế này.”
Em bán nhà vẫn cười tươi tắn: “ Vâng ạ, sẽ còn lên nữa ạ, chúng tôi bán được một nửa rồi, sau này chỉ có lên thôi ạ.”
“ Các người lãi còn hơn ăn cướp.” Dư Tội đau lòng, dù bọn cướp nhìn giá nhà thế này cũng khóc ròng:
Từ vẻ mặt, ăn nói của người này em gái bán nhà đã nhận ra loại này rồi, đánh mắt với đồng nghiệp: Không mua nổi đâu, đừng phí công.
Dư Tội nhận ra ngay mấy ám hiệu của các em gái bán nhà, chà mấy cô em này mắt chuẩn không kém gì hình cảnh lâu năm đâu.
Ôi tiền chưa đủ, thiếu nhiều lắm, khoản tiền phi pháp của y chỉ mua được nửa căn nhà cỡ nhỏ.
Dư Tội lặng lẽ rời đi, cũng chẳng ai thèm để ý, mỗi ngày số người tới đây xem nhà thở dài nhiều lắm, đi không xa tới bến xe bus, cùng người dân bình thường chen lấn lên xe.
Trên đường có điện thoại, còn tưởng rằng ở trong đội, nhưng nhìn số thì là của đơn vị bảo mật, ngớ ra, hoang mang nhận máy:” A lô, xin hỏi ai đấy ... Cái gì, cục chống ma túy, vâng, tôi đang ở thành phố, tôi tới ngay.”
Không nói là tin gì, nhưng mà khẳng định có tin rồi, tới trạm tiếp theo, Dư Tội vội vàng xuống xe, bắt taxi tới thẳng cục chống ma túy.
“ Tiếp theo thảo luận chức vụ cấp khoa, căn cứ vào kết quả bình bầu dân chủ thời gian qua, cùng các chỉ tiêu hoàn thành trong năm, sơ bộ soạn ra phương án điều chỉnh nhân sự, hội nghị hôm nay thảo luận qua một chút ... Sở dĩ mời phó sở trưởng Hứa tới đây là vì biến động này liên quan không ít tới tổng đội hình sự ...” Vương Thiếu Phong bắt đầu khúc mở màn dài dòng của mình:
Hứa Bình Thu vẫn thế, hai tay đan vào nhau, họp mà lúc nào cũng giống nhau, biến động nhân sự, đều định sẵn rồi, thảo luận là thủ tục.
Mỗi năm sau Tết đều bị dày vò bởi đủ thứ cuộc họp hành vô bổ phiền toái như thế, ai cũng ngán, nhưng không ai dám bỏ, ngược lại, các cuộc họp chỉ có tăng không giảm.
Song cuộc họp này cũng có vài điểm đáng chú ý, ví như Thiệu Vạn Qua lau ghế đội trưởng đại đội hai nhiều năm, lần này rốt cuộc được đề cử làm trợ lý cục trưởng, đây là bước đệm lớn để tiến lên sau này.
Đúng rồi, còn nữa, đội hình sự Trang Tử Hà liền một lúc được cất nhắc năm người, chỉ đạo viên Quách Duyên Hỉ, cảnh sát viên Ba Dũng, Cẩu Thịnh, Sư Kiến Thành, cùng với Dư Tội. Chuyện này không dị nghị, Lão Hứa cũng nở mày nở mặt, đó là người ông ta mới đưa xuống vài tháng mà.
Mấy người kia chưa nói, còn về Dư Tội, chức vụ đội trưởng vẫn còn, lại thêm cái mũ nữa, phó cục trưởng phân cục, cấp chính khoa.
Bước tiến này hơi lớn, Lão Hứa đang định thương lượng với Vương Thiếu Phong, không ngờ rằng Vương Thiếu Phong cũng đang quan sát ông ta, còn lên tiếng trước:” Phó sở trưởng Hứa có ý kiến gì không?”
“ Ý kiến thì không, nhưng người này ...” Lão Hứa chỉ Dư Tội, tài năng không cần bàn cãi rồi, nhưng với tính cách của y chỉ có thể nên đặt ở đơn vị vệ tinh thôi, không ai biết y có thể gây ra chuyện gì hết, không phải Lão Hứa vẫn kỳ thị gì Dư Tội mà muốn y tiến chắc hơn, trong quá trình đó tiện thể mài rũa góc cạnh, vì tên này chuyện nhỏ không phạm vào, cứ chọn chuyện mất cảnh phục để chơi, ông cũng không đỡ nổi:
“ Đồng chí ấy sẽ không có dị nghị gì, tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy, nhiều lần xuống cơ sở rèn luyện, liên tục lập công lớn, nếu không phải còn quá trẻ thì vào cục thành phố cũng không ai nói gì cả.” Vương Thiếu Phong lý lẽ luôn đầy đủ:
“ Vậy vì sao nhất định để cậu ấy làm phó cục trưởng khu khai phát.” Hứa Bình Thu cảm giác đây không phải chuyện tốt, vị trí này quá béo bở, Vương Thiếu Phong không nên tặng cho người không có quan hệ gì mới đúng:
Quyền lực là tất cả, chức vị này đổi lấy cái gì? Ông ta không khỏi nghi ngờ.
“ Vì khu khai phát gần với Trang Tử Hà, trị an tương đối loạn cần có nhân vật bàn tay sắt quản lý, tôi thấy đồng chí ấy rất được, không xung đột với vị trí hiện tại, kiêm đại đội trưởng, bồi dưỡng người kế nhiệm là có thể tiếp nhận khu khai phát rồi.”
Khi chuẩn bị biểu quyết thì Hứa Bình Thu có điện thoại, ông ta xin lỗi ra ngoài nghe, biểu quyết chẳng có gì bất ngờ, kỳ thực văn kiện còn in sắn rồi, chỉ đợi đóng dấu.
“ A lô, ai đấy?”
“ Tôi, Hồng Thành đây.” Giọng Lão Nhâm rất n ghiêm túc:
“ Xảy ra chuyện gì?”
“ Cục chống ma túy nghi có người phản bội bỏ trốn, cầu viện tôi, chúng tôi đang tổ chức biện pháp phòng ngừa, người phòng thứ 9 tới rồi, liên quan tới đối ngoại.” Nhầm Hồng Thành nhỏ giọng nói, làm lông mày Hứa Bình Thu dần nhíu lại:
……. ……
“ Phản bội bỏ trốn?” Dư Tội giống bị sét đánh, chết đứng tại chỗ:
Khi Dư Tội vừa tới cục chống ma túy đã có vài đồng nghiệp trong cục đợi sẵn, trực tiếp đưa y tới tầng hầm bảo mật, đi thang máy, không có cầu thang bộ, cửa mật mã vân tay, dẫn y tới gặp mấy người không quen biết.
Cho dù là biết có chuyện, nhưng không cách nào đoán ra kết quả này.
Dư Tội gian nan điểu khiển cái lưỡi cứng đờ:” Mọi, mọi người không nhầm chứ?”
Một nam tử trên 40 xoay màn hình lại:” Có phải cô ấy không?”
“ Đúng.” Dư Tội khó khăn gật đầu, đúng là Lâm Vũ Tịnh, nhưng không phải cảnh phục oai hùng quen thuộc, mà là máy ngắn áo trễ cổ khoe non nửa bầu ngực nõn nà, tóc nhuộm thành màu đỏ, ảnh chụp ở sân bay, cô đang kéo hành lý quay đầu nhìn gì đó:
Hình ảnh do camera giám sát ghi lại, chia cách gần một năm, không biết xảy ra chuyện gì với chị ấy.
“ Cậu tham gia vụ án loại ma túy mới ở Quảng Châu vào 3 năm trước phải không?” Đối phương hỏi:
Dư Tội chưa hết bàng hoàng, máy móc gật đầu:” Đúng.”
“ Liên quan tới vụ án đó, theo Phó Quốc Sinh và Thẩm Gia Văn khai, chúng khai ra vài vụ án cấu kết một số băng nhóm ma túy nước ngoài, vốn tưởng sau lần trọng thương ở Quảng Châu, chúng sẽ biến mất, nhưng nửa năm sau xuất hiện loại ma túy tương tự.”
“ Vậy là nguồn gốc ở nước ngoài?” Dư Tội mơ hồ nhận ra gì đó:
“ Đúng, Phó Quốc Sinh, Thẩm Gia Văn chỉ là một chân rết thôi.”
Không phải hỏi nữa, tiếp theo lại tổ chức hành động, chắc chắn là lựa chọn những người từng tham gia vụ án kia, cái đêm tháng 4 năm ngoái, biểu hiện lạ của Lâm Vũ Tịnh là lần ly biệt.