Đối phương mặt vô cảm lạnh lùng: “ Tháng 4 năm ngoái, phòng số chín cục chống ma túy TW tổ chức một hành động, chúng tôi chọn một số đội viên từng tham gia vụ án đó, trong đó có Lâm Vũ Tịnh ...”
Dư Tội không nói gì.
“ Cô ấy được đưa tới Hong Kong, lấy danh nghĩa ứng tuyển vệ sĩ vào một công ty mậu dịch nước ngoài, cố ấy dùng 6 tháng thành công tiếp cận mục tiêu ...”
Là nam tử rẽ ngôi giữa, không tính đẹp trai, có vẻ kênh kiệu của người Hong Kong.
“ Vốn tất cả đều thuận lợi, nhưng 3 tháng trước chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc với cô ấy, tổ hành động cho rằng cô ấy đã bại lộ, hi sinh rồi, chúng tôi đi khắp nơi tìm kiếm ... Có điều hai tuần trước cô ấy đột nhiên xuất hiện ở sân bay Manila về nước.”
“ Về ... Gây án phải không?” Một khi đơn thương độc mã quay về, Dư Tội không nghĩ tới khả năng nào khác:
Đối phương ngạc nhiên:” Vậy cậu có đoán được cô ấy về làm gì không?”
“ Cứu Phó Quốc Sinh và Thẩm Gia Văn?”
“ Sai, cô ấy về giết người.” Đối phương đẩy tới bức ảnh hiện trường:
Dư Tội nhắm mắt lại, Thẩm Gia Văn, khuôn mặt phong vận mê người thêm một lỗ đạn kinh khủng.
“ Nghi phạm quan trọng như thế được canh phòng rất nghiêm ngặt, cô ta bị tấn công trên đường từ tòa án trở về, sát thủ mai phục ở dưới cầu vượt, dùng súng bắn tỉa giết chết Thẩm Gia Văn, sau đó rút lui, sau khi điều tra ngược, chúng ta tìm ra cô ấy, Lâm Vũ Tịnh.”
“ Có lẽ chị ấy bị ép buộc.” Dư Tội lẩm bẩm, gượng gạo bao biện:
“ Tôi cũng mong là như thế, nhưng tiếp theo đó xảy ra một chuyện làm tôi tuyệt vọng.” Đối phương đưa ra hình ảnh hiện trưởng nữa, là nam tử ngồi trên ghế sô pha, đầu có một lỗ đạn:” Đây là người liên lạc cục chống ma túy, liên quan tới vụ án này.”
“ Cũng, cũng là do chị ấy giết sao?” Dư Tội không sao tin được:
“ Án xảy ra vào nửa đêm, tại chính nơi ở, camera giám sát chỉ thu được cái này ...” Đối phương thay đổi hình ảnh, là Lâm Vũ Tỉnh mặc cảnh phục Hong Kong, rõ ràng là cải trang đột nhập:” Không có dấu chân hay vân tay, không có bất kỳ dấu vết gì, rất chuyên nghiệp.”
Chính là người mình ngày đêm nhớ nhung, chớp mắt cái biến thành như vậy, Dư Tội làm sao tiếp nhận nổi, y thẫn thờ như đợi cơn ác mộng này kết thúc.
“ Người này tên Kim Long, sống ở Manila, có kinh doanh ở Hong Kong, chúng tôi không nắm được chứng cứ phạm tội của hắn, song theo điều tra Lâm Vũ Tịnh đã thành tình nhân kiêm vệ sĩ của hắn.” Đối phương lạnh lùng điều khiển chuột:
Lại là mấy tấm ảnh nửa ở bể bơi ngoài trời, Lâm Vũ Tịnh mặc bikini cực kỳ gợi cảm, đang say đắm ghì đầu hôn một nam tử, nam tử đó đặt tay lên eo cô. Vẻ mặt Lâm Vũ Tịnh khoan khoái chẳng có chút nào bộ dạng ngượng ngùng trước kia như nhát kiếm tàn nhẫn đâm xuyên tim Dư Tội, làm y đâu đớn, thống khổ tốt độ, đầu óc hỗn loạn chỉ muốn bỏ đi, đẩy ảnh sang bên lòng bùng lên lửa giận, suýt thì gào lên:” Vậy các, các người tìm tôi làm gì?”
“ Chỉ điều tra theo thông lệ, tất cả người từng có quan hệ với cô ấy, từng làm việc cùng, đều phải tiếp nhận điều tra.” Đối phương không để ý tới thái độ của Dư Tội, vẫn máy móc hỏi:” Nếu cô ấy có liên hệ với anh, anh biết phải làm sao chứ?”
“ Lập tức báo lên trên.” Dư Tội cúi mặt, cố kiềm nén nước mắt:
“ Đúng, sau khi rời khỏi đây, viết báo cáo chi tiết chuyện liên quan giữa anh và cô ấy, còn cả phương thức liên lạc giữa hai người sẽ bị giám sát, có ý kiến không?” Đối phương đưa tới bản hiệp nghị bảo mật, bảo Dư Tội ký vào:
Tiếp theo có hai người nữa hỏi Dư Tội chi tiết vụ án kia, thời gian đã lâu, Dư Tội quên khá nhiều, do đối phương nhắc mới nhớ ra, còn chuyện tình cảm chỉ lướt qua, dù sao là bí mật của hai người.
Nhưng làm sao có thể có chuyện này, người khác còn có thể, nhưng không thể là chị Lâm, không, chị ấy là người sống đơn giản, dễ thỏa mãn, tuyệt đối không vì tiền mà đi buôn ma túy, giết người. Chẳng lẽ là vì tình cảm, chỉ có nó mới có thể khiến người ta vứt bỏ tín ngưỡng của mình, nghĩ tới bức ảnh kia, Dư Tội lại run rẩy.
Mẹ nó, không phải là đám người này giở trò chứ? Dư Tội hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với người hỏi mình, hắn như cái xác không hồn, máy móc, lạnh lùng mỗi chi tiết hỏi đi hỏi lại mấy lần.
"Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể ..."
Khi Dư Tội từ thang máy đi ra, miệng liên tục lẩm bẩm, đầu óc mê muội, sau đó gặp một người quen, là Mã Bằng, khi đi qua Dư Tội còn như chẳng quen biết, Mã Bằng giữ lại:” Đợi đã, Thử Tiêu cũng bị gọi tới rồi, lát nữa cùng đi.”
Dư Tội như người mất hồn:” Anh Mã, chuyện này là thật hay giả, anh biết chị ấy mà, chị Lâm có thể giết người, tuyệt đối không buôn ma túy, tôi không tin.”
Mã Bằng thở dài:” Tôi không rõ, nhưng bọn họ là phòng số 9 TW, đơn vị thuộc cấp độ bảo mật, nếu không phải chuyện lớn, họ sẽ xuất hiện.”
Dư Tội cố bấu víu lấy bất kỳ thứ gì nhìn thấy:” Họ sẽ làm gì chị ấy?”
“ Phương án phòng ngựa khẩn cấp đã khởi động, không ai rõ họ làm gì.” Mã Bằng có vẻ biết rất nhiều, nhưng vì biết quá nhiều nên hắn giữ miệng kín như bưng:
“ Vậy là họ chưa cách nào xác định chị ấy có phản bội không phải không?” Dư Tội bám chặt tay Mã Bằng:
Chát, Mã Bằng vung tay tát một cái làm Dư Tội lảo đảo, sau đó nắm chặt hai vai y: “ Người anh em, tôi cho cậu một lời khuyên, quên cô ấy đi.”
“ Vì sao?” Dư Tôi không phục:
“ Vì bắt đầu từ thời khắc này, Lâm Vũ Tịnh không tồn tại nữa, “ Mã Bằng lặp lại lời cảnh báo: “ Không còn Lâm Vũ Tịnh nữa, hiểu chưa? Cho nên quên cô ấy đi, tốt cho cả cậu lẫn cô ấy.”
Lời đã hết, Mã Bằng giữ thế đứng tiêu chuẩn, khi nói, môi hắn không hề cử động, dù người đọc giọng môi xuất sắc nhất cũng không biết hắn nói gì, sau đó vẻ mặt lạnh tanh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bỏ Dư Tội đứng đó như người chết.
Rất lâu sau Thử Tiêu đi ra, hai người nhìn nhau không nói một lời, cùng rời cục chống ma túy, Thử Tiêu đi xe của đội, mãi lâu sau Thử Tiêu mới nói ra được, cứ như không biết phải nói gì, nên câu nói ra là:” Cậu đi đâu?”
“ Tôi không biết.” Dư Tội đầu óc trống rỗng:
“ Con mẹ nó, hỏi tôi 4 tiếng mà không cho ăn, còn muốn tôi báo cáo định kỳ ... Còn thế này nữa, lão tử không làm cảnh sát rắm chó, lão tử cũng đi buôn ma túy ...” Thử Tiêu trút ra một tràng:” Dư Nhi, liệu có phải thật không, sao tôi thấy không thể, Chị ngực bự không giống loại người đó, bảo chị ấy hi sinh tôi còn tin.”
“ Tôi không rõ, đầu óc tôi loạn lắm, tôi muốn ngủ một giác, đưa tôi về đội đi ...” Dư Tội lắc đầu trong vô thức:
Không thêm lời nào, xe đi 30 phút về tới đội hình sự Trang Tử Hà, Thử Tiêu thương hại nhìn Dư Tội thất thểu bước đi ..
Về tới đợi thì là chập tối rồi, nhưng trong đối nhốn nháo, vừa thấy Dư Tội là không nói nhiều, cả đám xúm xít vây quanh kéo y đi uống rượu, ai nấy vô cùng phấn khích, ồn ào một lúc Dư Tội mới biết mình thành phó cục trưởng rồi, Lão Cẩu, Miệng Rộng, Sư Kiến Thánh lên phó khoa.
Chén tới là uống, Dư Tội uống hết, uống liên hồi, uống không có chút gian lần nào, hôm đó Dư Tội say khướt, say xong khóc, khóc vô cùng thương tâm, khóc như chết đi sống lại, lúc đầu mọi người còn trêu chọc, bảo phó cục trưởng mừng phát khóc rồi. Nhưng càng nghe càng thấy không ổn, tiếng khóc đó sao đau đớn như vậy, cảm nhiễm người xung quanh, mọi người khuyên y không uống nữa, Dư Tội cứ uống, uống tới bất tỉnh nhân sự.
Hết sức kỳ lạ, đêm đó đích thân chỉ đạo viên ở lại đội trông chừng đội trưởng, vậy mà sáng hôm sau Dư Tội như không hề có chuyện gì, tới phân cục báo danh, nghe nói ngôi sao mới lên này được lãnh đạo cục cao trọng cao độ, vốn cho rằng vị phó cục trưởng này chỉ bố trí cho một văn phòng, hoặc là cung cấp cho số nguồn lực phân cục thôi, nhiệm vụ chính vẫn là đội trưởng, nhưng không phải, vì chính cục trưởng Vương Thiếu Phong đưa đi nhậm chức.
Vài ngày sau theo phản ánh lại, đồng chí Dư Tội là người hòa nhã, đối nhân xử thế vô cùng khéo léo, quan hệ với các đồng chí khác trong ban lãnh đạo phân cục rất hài hòa, các loại nhiệm vụ mà cục giao phó đều hoàn thành không thể bới móc được gì, đúng là cán bộ trẻ đầy hứa hẹn ...
....
Hôm nay dừng ở đây nhé.