Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 787 - Q7 - Chương 015: Phong Mang Sơ Lộ. (1)

Q7 - Chương 015: Phong mang sơ lộ. (1) Q7 - Chương 015: Phong mang sơ lộ. (1)

17 giờ chiều, cục trưởng phân cục khu khai phát Lý Duy Vũ nơm nớp gõ cửa văn phòng cục trưởng Vương.

Cục thông báo ông ta chuyên môn lên cục một chuyến, ông ta lau mồ hôi, đồng chí trong ban lãnh đạo xảy ra chuyện như thế, e mình phải gánh trách nhiệm lãnh đạo rồi. Vị kia thì ngã ngựa chắc, nghe nói đánh người ta thương tật, phải truy cứu trách nhiệm hình sự.

Về báo cáo thì trên xe Lý Duy Vũ đã soạn thảo trên xe, khi đứng trước cục trưởng Vương vẫn sợ run người, giọng lạc đi, liên tục nhận lỗi buông lỏng kỳ luật, lơ là kiến thiết tác phong ... Làm cục trưởng Vương nghe nhàm tai.

“ Duy Vũ, anh định báo cáo thế đấy à? Sao nghe giống phát biểu soạn sẵn thế?”

Một câu làm Lý Duy Vũ giật nảy mình, Vương Thiếu Phong xua tay:” Nói thẳng, đừng vòng vo, lời quan cách tôi còn biết nói hơn anh.”

“ Dạ, vậy tôi không rõ, cậu ấy nhậm chức quá ngắn, chưa được mấy ngày.”

Đây mới là lời nói thật, Vương Thiếu Phong lại hỏi: “ Biểu hiện thường ngày thế nào?”

“ Không thế nào cả, thời gian đầu thì rất tốt, nhưng không lâu thì tự tung tự tác, không ai biết cậu ta làm gì, có chuyện gì cũng không trao đổi với thành viên trong ban. Cục trưởng Vương, không phải tôi nói xấu cậu ấy đâu, đại bộ phận đồng chí cơ sở đều thế thôi, rèn luyện vài năm sẽ ổn.” Lý Duy Vũ mặt mày sầu não, nói dối thì lãnh đạo không hài lòng, nói thật thì xui xẻo, vị này do đích thân cục trưởng Vương đưa đi nhậm chức:

Í, lạ quá, lãnh đạo không giận còn cười, Vương Thiếu Phong thái độ ôn hòa ngoài dự liệu:” Đúng, phải có thái độ thực sự cầu thị như thế, công là công, tội là tội, không thể lẫn lộn.”

“ Vâng, cục trưởng Vương, cậu ấy là người tài, chúng tôi không phủ nhận, vào khu khai phát chưa bao lâu, nhiều nơi giải trí bị cậu ấy chỉnh cho không dám mở cửa nữa.” Lý Duy Vũ nương theo thái độ nói thêm, nghiêm khắc mà nói đây không phải chuyện tốt:

Hơn nữa lời này tựa hồ còn có ý thăm dò, thăm dò xem lãnh đạo có nghe nói không, quả nhiên Vương Thiếu Phong nói:” Đúng là có chuyện này, cậu ta vừa xảy ra chuyện, cáo trạng đã cả đống rồi, ài, tôi cũng lấy làm lạ, không biết vì công tác khiến họ căm ghét ... Hay là vì chân tay cậu ta không sạch sẽ.”

“ Chuyện này ...” Lý Duy Vũ khẩn trương:

“ Nói thẳng ...”

“ Dạ, phía dưới thực sự không mấy ai sạch sẽ, nước quá trong không có cá, cậu ấy thích nhất là nhất là đục nước béo cò.” Lý Duy Vũ thấy lánh đạo không có phản ứng gì giọng hạ xuống:” Thời gian trước có hành động điều tra nghiên cứu ma túy, cậu ấy rất đối với chuyện này cực kỳ chú ý, khả năng là trong công tác xảy ra va chạm.”

“ Ồ thế à?” Vương Thiếu Phong hiểu mánh khóe trong đó:

Lạ nhỉ, lãnh đạo chẳng tức giận hay tiếc nuối, mà hình như ... rất vui vẻ?

Không kịp nghĩ nhiều, Vương Thiếu Phong xua tay:” Được, tình hình cơ bản tôi đã rõ, cứ thế đi, nếu các đồng chí điều tra tới xác thực, anh cứ có sao nói vậy, cho đồng chí Dư Tội lời bình công chính ... Dù xảy ra chuyện gì cũng không được làm ảnh hưởng tới công tác thường nhật.”

“ Vâng ạ.” Lý Duy Vũ mừng rỡ, không ngờ qua dễ dàng thế, xem ra chuyện của Dư Tội không liên lụy tới người khác, rối rít cáo từ

Vương Thiếu Phong ở một mình trong văn phòng, cứ như là gặp chuyện vui gì vậy, bút trong tay xoay vài vòng, suy nghĩ câu từ thích hợp cho trường hợp này.

Ha ha ha, khi đó an bài cho Dư Tội một công tác béo bở bị nhiều người nhóm ngó, ông ta biết cái thứ chuyên gây họa đó không thể ngồi ấm chỗ lâu. Ai dè tốc độ tự tìm đường chết của y lại nhanh thế, phen này có nhiều người hài lòng đây, coi như ông ta trả lại phần nào ân tình nợ trước kia.

……. …………

Bắt rồi, Dư Tội bị đốc sát tỉnh bắt rồi.

Chấn động nhất là thành viên tổ chi viện, Lý Mân vội vàng thông báo Tiêu Mộng Kỳ, Tiêu Mộng Kỳ nóng ruột thăm dò tin tức khắp nơi, tin tức nghe được là: Tra tấn bức cung, gây thương tật, nghe nói rất nghiêm trọng, đã đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cô lại tới bệnh viện nghe ngóng tình hình người bệnh, nhưng lạ cái không biết gì cả.

Hết giờ làm, Tiêu Mộng Kỳ tới thẳng tổng đội, giật mình, có rất nhiều người không quen, thì ra là người đội chống trộm cắp, phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, cả nhân vật vang danh như Mã Thu Lâm cũng vội vã tới tổng đội.

Hỏi được tin xác thực, ai nấy ảm đạm.

Tra tấn, thương tật, đốc sát tỉnh bắt tại trận, những từ đáng sợ đó kết hợp lại là điều không một cảnh sát nào muốn gặp phải.

“ Chúng ta làm sao đây, cứ đợi thế này thôi à, hỏi xử trưởng Hứa đi chứ.” Lý Mân sốt ruột lên tiếng:

“ Tôi hỏi rồi.” Tiêu Mộng Kỳ lo lắng:” Ông ấy không nhận điện thoại, chắc chắn là biết tôi định hỏi gì.”

“ Vậy ai có thể biết chuyện?” Tào Á Kiệt nghĩ ngay tới Thử Tiêu:

Du Phong trả lời:” Tội gọi rồi nhưng tắt máy, vợ cậu ấy nói hai ngày qua không thấy đâu, tôi nghi họ tụ vào một chỗ làm gì đó.”

“ Án, chắc chắn là có án.” Lưu Tinh Tinh khẳng định, nếu không có án, Dư Tội đã sống nhởn nhơ rồi, hắn rất hiểu tính Dư Tội, không thể vô duyên vô cớ mà đánh người ta như thế:

Nhưng dù nguyên cớ gì chăng nữa thì cũng là sai rồi, nghe nói đốc sát tỉnh bắt tại trận, thế này không ai cứu được nữa.

Mỗi người một câu thảo luận không kết quả, Tiêu Mộng Kỳ chú ý một ông già thường phục lặng lẽ rời đi, cô vội vàng chạy theo, tự giới thiệu bản thân.

Hàn huyên vài câu, Tiêu Mộng Kỳ hỏi:” Bác Mã, bác nghĩ Dư Tội là người thế nào?”

Mã Thu Lâm mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp, cái thằng nhãi xấu xí đó sao vận không tệ:” Sao hỏi câu này?”

“ Vì bác là người được anh ấy cực kỳ tôn trọng, hẳn bác hiểu anh ấy.”

Mã Thu Lâm chắp tay sau lưng:” Có vẻ cô tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn tôi, thế thì phải hiểu hơn tôi chứ?”

Tiêu Mộng Kỳ cười khổ:” Càng tiếp xúc tôi lại càng không hiểu, anh ấy có cách thức tư duy đặc biệt, anh ấy phạm sai lầm còn nhiều hơn lập công, ví dụ lần tra tấn này, chắc chắn là thật, mặc dù hẳn có lý do, nhưng ...”

Mã Thu Lâm gật gù, hiểu ra khúc mắc trong lòng cô gái trẻ:” Tôi hiểu rồi, cô lựa chọn chức trách, không hề sai, cậu ấy lựa chọn chân tướng, cũng không sai, chẳng qua cái giá phải trả của cậu ấy lớn hơn. Pháp luật ước thúc được đại đa số chứ không phải tất cả, nhóm nhỏ không bị pháp luật ước thúc, e là làm theo pháp luật không ích gì.”

“ Làm thế sớm muộn cũng hủy anh ấy, lần này không bị thì lần sau sẽ bị.”

“ Cậu ấy mà để ý tới cái này thì đã không có nhiều người quan tâm tới cậu ấy như thế.”

Ông già mỉm cười vẫy tay đi, Tiêu Mộng Kỳ nhìn thấy ở cổng tổng đội có cô gái xinh đẹp đang đợi, khoác tay ông như hai cha con.

Giác quan mẫn cảm của nữ nhân bỗng nói với Tiêu Mộng Kỳ, Mã Thu Lâm không phải người để ý tới chuyện này, mà là cô gái kia.

Chuyện cứ thế lan đi, nghe nói phó cục Dư bị giam rồi, vì nhân chứng vật chứng đầy đủ nên đang thảo luận cách xử trí. Nghe nói người bị đánh lai lịch lớn lắm, dinh thự Đào Viên là sản nghiệp lớn cỡ nào, cảnh sát nhỏ xíu dám xông vào bắt người, khác nào tự sát.

Tối hôm đó An Gia Lộ mới nghe thấy chuyện này, hỏi Thử Tiêu luôn như hình với bóng với Dư Tội, không ngờ mất tích rồi, Tế muội tử quá quen với chồng chẳng nói đã đi nên không có phản ứng gì. An Gia Lộ không dám nói sự thực, tìm cha mẹ hỏi, cha cô làm giám đốc trại giam trả lời: Chuyện bảo mật, đừng hỏi.

Năng lực của An Gia Lộ chỉ tới đó thôi, còn lại là trằn trọc không ngủ được, giờ cô hiểu vì sao cha mẹ cô dứt khoát phản đối cô tìm bạn trai trong hệ thống công an, vì cha mẹ cô là gia đình như thế, chẳng thể nói tới mỹ mãn hài hòa, cảm giác rõ ràng nhất là lo sợ, mà ngay cả xảy ra chuyện gì cũng không biết.

....

Dừng ở đây nhé, ae nào nhịn đc 2 chương cuối thì không bị dày vò mất một ngày.

Bình Luận (0)
Comment