Cũng tối ngày hôm đó người bị thương được bí mật đưa vào bệnh viện nhân dân chữa trị đã có báo cáo thương tích, tổn thương phần mềm diện rộng, gãy sống mũi, chật khớp xương, bộ phận quan trọng nhất của nam nhân sưng như quả đào.
Không có nguy hiểm, song cũng không ra người nữa, thương tích không tính là nặng, nhưng ra tay quá ác, toàn thân băng như xác ướp làm người phòng 9 nghiến nát răng.
Chuyện đúng là đụng xe rồi, vị đặc vụ này dùng thân phận hội viên nhiều lần ra vào dinh thự Đào Viên, không ngờ Đại Nguyên cũng tra theo manh mối này, đánh người mình một trận dở sống dở chết.
Công tác phải dừng, manh mối e là cũng đứt, đối phương chắc chắn cảnh giác rồi.
Lý Lỗi đùng đùng nổi giận: “ Gửi báo cáo thương tích này cho bên tỉnh Sơn Bắc, truy cứu tất cả người liên quan, hành động vừa bắt đầu đã loạn rồi.”
Chuyên viên chống tiết lộ bí mật không nói gì, vị phó xử trưởng này thất bại ở Quảng Châu, nghi phạm bị giết đã đủ khốn đốn, tra liền hơn một tháng không ra kết quả lại gặp chuyện này, áp lực cực lớn.
Báo cáo thương tích đêm đó gửi cho sở công an tỉnh Sơn Bắc.
Sở trưởng Thôi không biết phải làm sao, cách đó không lâu ông ký lệnh ban thưởng cho chính đồng chí này, giờ phải đưa công thần vào cảnh tù tội, không nỡ, dù ông cực kỳ căm ghét hành vi biết luật còn làm trái đó.
22 giờ, chuyện đẩy về cục công an thành phố, kết quả là gì không còn hồi hộp nữa.
Ngay trong đêm Hứa Bình Thu tới nhà sở trưởng Thôi, hai người tản bộ trong khu tập thể chính phủ tỉnh, Lão Hứa chuẩn bị chiếc PDA chứa hồ sơ bảo mật, giải thích tỉ mỉ hành vi của Dư Tội.
“ Tôi nhớ ra rồi, vụ án ở Quảng Châu mấy năm trước, anh có tuyển từ trường cảnh sát tỉnh vài chàng trai đặc biệt.”
“ Vâng, cậu ta chính là người vào tù để thực hiện kế hoạch.”
“ Đúng là con dao hai lưỡi, một số phương thức tuy hiệu quả, song khó tránh khỏi phản tác dụng, vào trong tù, làm sao học được cái gì hay ... Anh cho tôi xem là muốn nói đỡ cho cậu ấy à? Anh nghĩ cho kỹ đi, làm vậy sẽ bị người ta gièm pha anh vì tình riêng đấy.” Sở trưởng Thôi giọng rất bình đạm:
“ Sở trưởng hiểu lầm rồi, tôi làm thế không phải vì tình riêng, mà là vì vụ án.” Hứa Bình Thu khẳng định: “ Cái nhọt độc ẩn trong đội ngũ của chúng ta phải trừ bỏ bằng mọi giá, đây là cách lấy độc trừ độc, chúng ta phải đánh đổi. Sở trường, người có năng lực làm việc này trong đội ngũ chúng ta không ít, nhưng chuyện nhạy cảm như vậy, có ai không cân nhắc đủ phương diện? Người dám làm và quyết làm tới cùng bằng mọi giá thì chỉ có một mà thôi, thiếu cậu ấy, chuyện này sẽ hỏng.”
“ Được rồi.” Thôi Ngạn Đạt châm trước rất lâu nhìn vẻ mặt kiên định của Hứa Bình Thu, thở dài: “ Vậy coi như tôi chưa biết gì, ài, sở trưởng ngày trăm công ngàn việc, ai để ý tới một cấp dưới làm chuyện phái quấy thế nào ... Nhưng người ở TW cũng khó dây lắm, tôi không muốn điện thoại trên bộ gọi tới văn phòng tôi đâu đấy, lúc đó tôi mạnh tay xử cậu ta.”
“ Vâng, tôi sẽ tiêu hóa chuyện này ngay ở dưới.” Hứa Bình Thu đảm bảo:
Sở trưởng Thôi không lạ thủ đoạn của Lão Hứa, cười vẫy tay tiếp tục đi dạo, có một cấp dưới thế này, làm lãnh đạo mới nhàn được: “ Anh tự về nhé, tôi không tiễn.”
Hứa Bình Thu không nói thêm gì nữa, nhanh chóng tới xưởng trang bị sở công an tỉnh, đây là nơi rất vắng vẻ ở ngoại ô, đại bộ phận người nội bộ bị thẩm tra ở nơi này, trong ngôi nhà 5 tầng không có gì nổi bật.
Đi qua bốn tầng cảnh vệ, tới cánh cửa sắt, hai bên là gian phòng âm u, đốc sát kính lễ, Hứa Bình Thu hỏi:” Tâm tình ổn định chứ?”
“ Phó sở trưởng tự xem đi ạ.” Đốc sát chỉ màn hình:
Trong gian phòng sáng như ban ngày, Dư Tội nằm thẳng cẳng, chỉ có một thứ âm thanh duy nhất truyền ra, tiếng ngáy rất đều, rất ổn định.
Có lẽ là thời gian qua mệt quá đây mà, Hứa Bình Thu áy náy, dựa vào tiến độ công tác là biết Dư Tội không ăn không ngủ làm việc.
Thế nên Hứa Bình Thu không đánh thức, vừa thấy yên tâm, vừa vui mừng, xem ra vào tù một chuyến cũng có cái lợi, năng lực chịu đựng rất cao ...
Đúng 8 giờ sáng hôm sau ở nhà chiêu đãi cục công an thành phố, vừa qua giờ ăn sáng, một nhóm người đặc thù nối nhau lên lầu, ai nấy lo lắng trùng trùng.
À, không phải tất cả, có tên béo chả lo nghĩ gì, tay cầm cái quẩy, vừa đi vừa ăn, về tới phòng lại có người phát hiện, túi của hắn căng phồng, náo chuối nào táo ở nhà hăn bị hắn vét sạch rồi.
“ Ăn chết luôn đi.” Hùng Kiếm Phi chướng mắt mắng, gối đầu lên tay, tâm tình không tốt:
Bánh Đậu cũng mắng một câu, Tôn Nghệ mặt sầu đời: “ Mọi người để cậu ấy ăn đi, cái miệng cậu ấy mà nhàn lại nói nhảm càng phiền.”
Cả đêm không có tin tức, vì mang nguyên tắc quyết không để toàn quân bị diệt, Dư Tội xảy ra chuyện lúc ra ngoài còn vùng vẫy thu hút chú ý chính là để đám anh em chuồn đi. Không bao lâu sau cả đám bị tổng đội triệu tập, dọc đường đã thông cung với nhau, chuyện này họ rành rẽ quá rồi, nếu bắt ngay lúc đó thì hỏng to, ai biết người kia nói gì để che chắn cho nhau.
Tới rồi mới biết, chỉ ăn với ngủ, chẳng ai tra hỏi gì.
“ Thật xúi quẩy, đúng là tiền bất nghĩa không thể lấy mà.” Bánh Đậu hối hận lắm:
“ Câm mồm.” Hùng Kiếm Phí bật dậy, nghiến răng hăm dọa:” Ai lộ ra lão tử bóp chết.”
Tôn Nghệ cũng mắng: “ Làm thì cũng làm rồi, hối hận có tác dụng chó gì, định chưa đánh đã khai à?”
Mọi người thảo luận thấy Thử Tiêu chỉ cười gian, thế là người kéo tai, người cướp đồ ăn, người chẹt cổ, mấy cặp mặt cười trừng trừng:” Cười cái gì.”
“ Đúng là chim non ít va chạm, cuống cả lên, Dư Nhi không sao, nói bao lần rồi.” Thử Tiêu miệng vẫn nhai:
“ Cậu trừ ăn ra thì biết cái quái gì?” Hùng Kiếm Phi không tin:
“ Ngu lắm, thiếu cậu ta thì mấy chuyện bẩn thỉu này ai làm? Ai dám làm? Cậu, hay là cậu? Tuy tôi có hùng tài đại lược cũng không dám, về cơ bản chuyện càng nghiêm trọng thì cậu ta càng an toàn.” Thử Tiêu chê bai, làm cảnh sát bẩn thì nhiều người dám, nhưng cảnh sát bẩn công khai như thế, ai dám? Kể cả cho phép cũng chùn tay chứ:
“ Nhưng mà ...” Đậu Hiểu Ba vẫn nom nớp lo sợ:
“ Tiền chứ gì?” Thử Tiêu hiểu ngay: “ Bánh Đậu à, sao càng sống lại càng đi xuống thế. Cậu kém lắm, để tôi bơm tinh thần cho tất cả các cậu nhé … tin tôi đi, tất cả số tiền chúng ta lấy cộng lại chưa bằng một phần tiền Dư Nhi nuốt đâu.”
“ Không thể nào, bẩn thế?” Tôn Nghệ lửa giận bừng bừng:
“ Con mẹ nó, uổng công lo cho cậu ta.” Hùng Kiếm Phi mắng:
Đám anh em này thực sự không thể nhắc tới tiền, nhắc một cái là không đồng lòng nữa, Thử Tiêu liếc xéo cả bọn, nói mát mẻ: “ Chỉ một câu thôi mà đã thế … Biết vì sao tôi yên tâm không? Vì tôi tin Dư Nhi, dù có chuyện thì cậu ấy cũng nhận hết, nhưng tôi không tin các cậu.”
Câu này làm ai nấy đỏ mặt không nói nữa, đúng thế, bị người ta còng còn sáng tạo cơ hội cho anh em trốn mà.
Hùng Kiếm Phi tức giận cầm quả táo ném Thử Tiêu, hận tên này khơi lên tâm tư u ám của mọi người cũng là để cảnh cáo, Thử Tiêu bắt lấy ăn ngay.
Không bao lâu sau có tiếng gõ cửa, Thử Tiêu bật dậy mở ngay, không ngờ là Vạn Thụy Thăng.
Lão Vạn đi vào, nhìn một loạt cái đầu cúi xuống, nhìn Thử Tiêu tóc bóng loáng, Tôn Nghệ jacket da, Bánh Đậu đồng hồ mới, đúng là học tốt thì lâu, học xấu chả mấy chốc.
Hùng Kiếm Phi đang lúc mẫn cảm, nhận ra ánh mắt của Lão Vạn, bước tới kính lễ: “ Báo cáo chính ủy Vạn, tôi cũng đánh người, thương tích của người đó có phần của tôi.”
“ Tôi cũng đánh nhưng tôi phòng vệ chính đáng, mặt tôi còn sưng lên này.” Thử Tiêu khôn hơn chút:
“ Yên lặng.” Vạn Thụy Thăng vỗ bàn mắng: “ Đánh người còn nói hùng hồn thế à? Chuyện này người tham gia tra tấn, toàn bộ khai trừ ...”
Cả đám chấn kinh, chết, thái độ ăn năn hơi quá rồi.
“ À, biết sợ đấy nhỉ, tôi định xử lý như thế, nhưng chuyện này không do tôi xử lý, thật đáng tiếc, ngồi đi.”
Í, có cơ xoay chuyển, mấy tên trở mặt như chớp, hí hửng ngồi xuống.
Vạn Thụy Thăng giống phải làm chuyện cực kỳ không muốn, mãi mới nói được: “ Tôi không muốn nhiều lời làm gì, chi hai chữ thôi giới hạn, tôi không định giáo dục các cậu, nhưng tôi hi vọng cho dù đối diện thứ tội phạm không biết giới hạn là gì, các cậu cũng giữ được giới hạn ....”
Nói xong đưa tới chiếc PDA thông báo cảnh vụ.
Mọi người chụm lại xem, tức thì mặt biến sắc, lửa giận bốc ngùn ngụt.
….. …..