Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 789 - Q7 - Chương 017: Phong Mang Sơ Lộ. (3)

Q7 - Chương 017: Phong mang sơ lộ. (3) Q7 - Chương 017: Phong mang sơ lộ. (3)

Đúng 9 giờ, dinh thự Đào Viên mở cửa đón khách.

Hôm nay là thời tiết tốt, kiến trúc mô phỏng Minh Thanh nắm trong anh nắng chan hòa, từ cửa tới đại sảnh là mỹ nữ oanh oanh yến yến, nụ cười còn sáng lạn hơn ánh nắng.

Nơi này kinh doanh không có hạn chế gì, tùy nhu cầu của khách mà an bài, từ mở tiệc, nghỉ ngơi, bàn việc làm ăn, tổ chức sự kiện lớn trăm người, hay là phục vụ đặc biệt, muốn gì cũng có.

Đại biểu pháp nhân họ Khương, tên Trung Hi, hơn 30, có điều ai cũng biết hắn chỉ là người làm công ăn lương mà thôi.

Chứ không à, xảy ra chuyện, vừa sáng sớm tổng giám đốc Khương Trung Hi đứng ở cổng chính, lo lắng nhìn dòng xe qua xe lại hai đầu đường.

Đợi rất lâu mới thấy một chiếc xe hơi chẳng có gì đáng chú ý, nếu không phải giám đốc Khương khom người nghênh tiếp, e không ai nhận ra đó là nhân vật gì.

Trên xe đi xuống đi xuống vài nam tử, trong đó có giám đốc Thích, Thích Nhuận Thiên khá quen thuộc với Khương Trung Hi, trêu: “ Tiểu Khương, nghe nói chỗ cậu xảy ra chuyện.”

“ Chỗ tôi xảy ra chuyện gì chứ?” Khương Trung Hi cười ha hả:

“ Giờ trong nghề còn ai không biết.”

“ À, chuyện gì thế?” Giám đốc Phan, Phan Mạnh khách chính được đích thân ông chủ căn dặn phải phục vụ chu đáo, từ thủ đô tới, tuổi rất trẻ, chưa tới 30, trông có phần thư sinh, đẩy gọng kính đẹp đẽ:

Giám đốc Chu là chủ mỏ than trêu: “ Bình thường nơi này bốc phét ghê gớm lắm, vậy mà bị mấy tên cảnh sát nhỏ xông vào đập phá ... Này Lão Thích, tên đó là danh nhân, Tần Từ sơn trang cũng bị y dẫn người xông vào ... Đúng là danh nhân, dám tới đây bắt người, tôi phục y đấy.”

“ Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi:” Giám đốc Phan nghe vậy không vui, hắn không thích chỗ thị phi:

“ Đừng đừng ... Ông chủ Ngụy chuyên môn an bài đấy, sắp tới rồi, các vị mà đi thì đưa luôn tôi đi cho xong, dú sao tiếp đãi các vị không chu đáo thì tôi cũng phải cuốn xéo.” Khương Trung Hi dùng giọng điệu cực kỳ hạ mình cầu khẩn:

Mấy vị khách cười ha hả nói khách tùy ý chủ, Khương Trung Hi lau mồ hôi, an bài xong vội vàng xuống lầu đợi ông chủ Ngụy ít khi tới.

“ Lại đây ....” Khương Trung Hi gọi đội trưởng bảo an và giám đốc sảnh, một nam một nữ: “ Đã biết chuyện hôm qua phải báo thế nào chưa?”

- Biết ạ.

Hai người đồng thanh:

Không lâu sau chiếc Volkswagen Phaeton đi vào sân, Ngụy Cẩm Trình, nam nhân trên 40 dáng vẻ nho nhã hiều hòa xuống xe, Khương Trung Hỉ như thái giám lẽo đeo theo sau báo cáo.

“ Người bị bắt là ai, tới đây làm gì?

- Không làm gì ạ, là hội viên vừa mới nhập hội, tên Trương Bằng, làm IT, tới chỗ chúng ta ba lần, chi tiêu rất bình thường, hôm qua vừa xuống lầu thì bỗng nhiên bị bắt.”

“ Tìm giám sát của người đó cho tôi.” Ông chủ Ngụy an bài, đi vài bước lại nói:” Còn cả camera giám sát mấy cảnh sát kia nữa, lần sau có người tới điều tra, phải chiêu đãi cho tốt.”

“ Vâng ạ, bất kể họ hỏi gì, chúng tôi đều không biết.”

Ông chủ Ngụy mỉm cười thêm một câu:” Đặc biệt là cảnh sát làm gì, coi như chưa từng xảy ra.”

“ Vâng.” Cả ba đồng thanh:

Đó là phong cách nhất quán của ông chủ Ngụy, xưa nay không ganh đua với người khác, chỉ tập trung vào làm ăn.

.... ….

Đúng 10 giờ, tầng hầm cục chống ma túy, Hứa Bình Thu bình tĩnh đối diện với ba người TW đang xem một bản hồ sơ.

“ Người nằm vùng trong vụ án ở Quảng Châu mấy năm trước là cậu ta?” Lý Lỗi từ phẫn nộ chuyển sang nghi hoặc:

“ Vụ án đánh bạc qua mạng ở Thâm Quyến, tôi cũng nghe rồi, không ngờ cũng là cậu ta ẩn vào hàng ngũ đối phương.” Vụ án đó được đưa vào báo nội bộ trên bộ, Dương Chính cũng biết:

“ Lại vụ án diệt môn, đây đúng là nhân tài tổng hợp.” Đoạn Khiếu Vân khó xử:

Lý lịch của Dư Tội mang đầy sắc thái truyền kỳ làm ba nhân vật TW đều chấn kinh, đó cũng là điều Hứa Bình Thu muốn.

Nhưng ba vị kia gặp khó, người của mình bị đánh như thế mà không xử trí, chẳng phải làm người dưới nguội lạnh sao?

“ Đấy, chính là người các anh muốn, đang bị giam, có thể giao cho các anh bất kỳ lúc nào.”

Nói nghe hay lắm, người mình không xử lý, đẩy cái khó cho người ta, Lý Lỗi đặt tư liệu xuống, nghiêm túc hỏi:” Phó sở Hứa, ý kiến của các anh là gì?”

“ Đây là hiểu lầm, chúng ta cùng tra theo một manh môi, vì giao lưu không tốt khiến quân ta đánh quân mình ... Thay đổi cách suy nghĩ, nếu người này thực sự là tên trùm ma túy, tôi nghĩ các vị sẽ không phản cảm.” Hứa Bình Thu rất nghiêm túc: “ Thế nên mong các vị giơ cao đánh khẽ.”

“ Đánh một nhân viên công lớn của chúng tôi thành ra như thế còn mong giơ cao đánh khẽ?” Đoạn Khiếu Vân không nuốt được cục tức này:

“ Trong tư liệu cậu ta có nói đấy, khi bị giam cùng Phó Quốc Sinh trong tù, cậu ta thiếu chút nữa bóp chết hắn, chính vì thế mà án mới phá được.” Hứa Bình Thu nói một câu để lại không gian tưởng tượng rất lớn:

A, Lý Lỗi trầm tư, đúng thế thật, hôm qua nhìn thấy Quách Bằng Quảng bị đánh ra như thế, hắn cũng ớn lạnh, giờ nghe vậy, cảm giác nhìn thấy một tia sáng.

Cắn câu rồi, đây là chuyện hiển nhiên, mồi thơm như vậy kia mà.

Dương Chính ngần ngừ: “ Vậy vụ án này cậu ta làm nổi không?”

“ Chắc chắn được, cậu ta và Đỗ Lập Tài có xung đột, dùng cậu ta chắc chắn là nhân tuyển tốt nhất, nếu không các vị thử tìm khắp Đại Nguyên xem, vụ án cậu ta làm đều là loại không ai dám nhận.” Hứa Bình Thu khẳng định chắc nịch:

Ba người kia trao đổi ánh mắt với nhau, câu này hàm ý sâu hơn, nếu phía TW không nhân nhượng vậy địa phương cũng không hợp tác, là lời uy hiếp kín đáo. Lý do đối phương nói rồi, chúng tôi hết người rồi, nếu anh xử người của tôi thì xin mời kiếm cao minh khác, mà bọn họ không thể thiếu hỗ trợ của địa phương, Lý Lỗi cân nhắc thiệt hơn một lúc thở dài bất đắc dĩ: “ Xem ra tôi không có lựa chọn nào khác.”

Hứa Bình Thu mỉm cười: “ Đó là lựa chọn tốt nhất, nhân vật đau đầu như thế vì sao không để cho bọn tội phạm đau đầu chứ?”

Ba vị kia không nói gì, không rõ là đang do dự, hay là không tiện phát biểu, đó điều không quan trọng nữa, kiếp nạn này của Dư Tội qua rồi, đơn giản vậy thôi, nhưng vấn đề là, ai dám nói với người TW như thế trừ Lão Hứa, thậm chí còn đe dọa ngược?

Lão Hứa giỏi nhất chính nắm thóp người khác, Dư Tội trước kia cũng vì thế bị ông ta xoay như chong chóng.

Đúng 11 giờ, cửa phòng Dư Tội mở ra, Nhâm Hồng Thành xuất hiện.

Dư Tội đang chống đẩy, không thèm ngẩng đầu lên, Nhâm Hồng Thành đi tới đá nhẹ vài cái, y vẫn đếm tới 100 mới bật người dậy, thong thả rót nước uống.

“ Chà, nhàn nhã quá, cậu không lo gì sao?” Nhâm Hồng Thành thấy bộ dạng nhởn nhơ của Dư Tội thì không thoải mái, thằng nhãi này không có chút ăn năn hối lỗi nào:

Dư Tội cười nhạt: “ Đừng giở cái trò cây gậy và củ cà rốt ra với tôi, ông chỉ tự làm mình bẽ mặt thôi, đây là chuyện các người phải lo, sao tôi phải lo?”

Đây không phải người thông minh tuyệt đỉnh thì là loại vong mạng không biết sợ, Nhâm Hồng Thành tò mò:” Không muốn biết tôi tới đây làm gì à?”

“ Trên người ông trừ bí mật thì làm gì có cái gì mà người ta hứng thú, mà cái bí mật của ông cũng chả làm tôi hứng thú.”

“ Giỏi, gây họa lớn như thế mà làm như không làm gì cả, cho tôi biết hôm qua xảy ra chuyện gì? Có vẻ cậu đã phát hiện thiết bị tín hiệu trên người hắn rồi cơ mà, tôi thấy thắt lưng đã bị tháo ra, cậu phải biết người ta là ai, có phải cậu cố ý không?” Nhận ra thì không nên cố ý làm thế mới đúng, Nhâm Hồng Thành không hiểu sao Dư Tội lại phạm sai lầm như vậy, còn đánh người ngay ở đội hình cảnh:

“ Tôi sẽ chẳng thừa nhận gì hết, ông thích nói gì thì nói, dù sao ông cũng không có chứng cứ.” Dư Tội đặt cốc nước xuống:

“ Đốc sát tới rồi mà cậu còn đánh thêm, không phải cố ý là gì?” Nhâm Hồng Thành cực kỳ nghi ngờ tên này trút hận:

“ Chỉ cần làm rõ sự thật, động cơ không quan trọng nữa, cần gì phải để ý là cố ý hay sơ ý.”

Không sai, tên này đang trút hận, Lão Hứa từng ám thị quan hệ giữa y và Lâm Vũ Tịnh không tầm thường, khả năng phát triển thành bạn gái rồi.

“ Cũng phải ... Trong bí mật tôi có hình như còn có thứ cậu hứng thú đấy.”

“ Tôi biết Kim Long là đồ giả, cái bí mật của ông chả là gì.” Dư Tội mặt biến thành âm trầm:

Nhâm Hồng Thành giật mình không ngờ y đoán ra rồi.

“ Chị ấy bị giam lại thẩm tra rồi phải không?” Ánh mắt Dư Tội hết sức dữ dội:

Đến lúc này không còn gì dấu diếm nữa, nếu không sẽ bị thằng nhóc này coi là kẻ thù nốt, Nhâm Hồng Thành đành kể vắn tắt: “ Đúng vậy, cậu hẳn là hiểu trình tự của tổ chức, cô ấy và Lý Phương Viễn bị cách ly thẩm tra, hai người họ theo Đỗ Lập Tài lâu nhất, Đỗ Lập Tài giết Thẩm Gia Văn sau đó không rõ tung tích, hiện giờ chuyện cần làm gấp là tìm được hắn, cùng với tên nội gián ẩn trong nội bộ chúng ta.”

“ Hiểu rồi, tôi nghĩ hắn đã lẻn về Đại Nguyên, không khó tìm đâu.” Dư Tội khoác áo chuẩn bị đi:

“ Cậu không quan tâm chuyện của mình xử lý ra sao à?”

“ Tôi nói rồi đó là chuyện các ông cần phải quan tâm, không phải tôi.” Dư Tội vừa buộc cúc áo vừa khinh bỉ nói: “ Bịa ra một câu chuyện với tổ chức dễ lắm mà, hoặc chẳng cần bịa, cứ để thế cũng được, cứ nói đang điều tra, điều tra 10 năm cũng chả sao. Lão Nhâm, nói với họ, tôi muốn nói chuyện với chị Lâm, cố gắng an bài thật nhanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngay cả người đương sự cũng không được gặp thì tra cái gì?”

Nói xong đi ngay không thèm quay đầu.

Lão Nhâm ngồi đó chưa hết kinh ngạc, tổ chức đúng là định dùng cớ "đang điều tra" để kéo dài vô hạn, sao y biết? Không xong rồi, thằng nhãi này vốn thông minh, giờ va chạm nhiều đang ngày càng lão luyện, tổ chức còn kiểm soát được nữa không?

Bình Luận (0)
Comment