Giữa trưa, đội đặc nhiệm hỗn hợp lại lần nữa tập kết, lần này Dư Tội càng thêm đắc ý, mấy tên kia chắc là được chính úy giáo dục rồi, bộ dạng căm phẫn lắm. Cho dù giác ngộ đám sâu hại không cao, nhưng một tên nội gián tiết lộ tin tức gia đình đồng chí phá án bên ngoài là chuyện không tha thứ.
Mượn lời Hùng Kiếm Phi là hắn chết chắc rồi.
Dư Tội vừa xuất hiện cả đám nhao nhao: “ Dư Nhi, cậu vừa bị bắt đi đơn tố cáo gửi đi khắp nơi, nói cậu uy hiếp tống tiền thương nhân, tra tấn đòi tiền bảo kê.”
“ Hả? Chúng dám tố cáo tôi à, tốt, vậy thì chúng ta đi tìm chúng.” Dư Tội đập cốc đứng dậy:
Nói làm là làm, một đám hổ lang tới thẳng một nhà tố cáo bằng tên thật, bar Mạn Diệu ở đường Trường Phong, khi xông vào, ông chủ quán bar đang đắc ý sợ tới răng môi va vào nhau liên hồi, còn chưa ai hỏi đã giải thích: “ Không phải tôi tố cáo, là vị đại gia ở dinh thự Đào Viên bắt tôi làm.”
“ Được, chuyện này không liên quan tới anh, tôi đi tìm hắn, có điều ông chủ, chúng tôi bắt taxi tới đây, đi lại bất tiện lắm, cho mượn cái xe dùng, khi nào dùng xong thì trả ...” Dư Tội ôm vai ông chủ rất thân tình, giọng êm tới làm người ta sởn da gà:
Nào dám nói không cho mượn, ông chủ vội vàng lấy xe, cái xe đó bình thường được ông ta chăm hơn chăm vợ, bóng loáng, nhìn đám cảnh sát lên xe như thổ phỉ, đóng cửa phóng vèo vèo, ông chủ hối hận không thôi.
Mượn hai cái xe, lấy được một thẻ hội viên, một thẻ mua sắm, đám ông chủ nhỏ làm việc không sạch sẽ gặp đám Dư Tội là im thin thít, bảo sao nghe vậy, không dám rề rà. Sau đó cả đám về tới đội hình cảnh khu mỏ, Dư Tội và Thử Tiêu thương lượng, hành động tập thể, dạy cho đội viên gấp một loại gói giấy đặc biệt, gói quan tài.
Đây là thủ pháp đặc thù, đám con nghiện bằng vào cách gói nhận ra trình độ người bán, chi tiết này bị cặp mắt nhạy bén của Thử Tiêu phát hiện, chính hắn là người đề xuất kế hoạch hành động.
Hành động rất thần tốc, sau cơm tối liền bắt đầu, cảnh sát mặc thường phục ra vào điểm nóng, nhìn tên nào ánh mắt u oán ngó ngang ngó dọc, quệt mồm hít mũi, không cần nói gì, chỉ cần đưa cái gói được gấp đặc biệt ra, đối phương chắc chắn nhét tiền vào tay cướp gói bỏ chạy.
Tiếp đó từ trong bóng tối có người chạy ra ho khù khụ chửi bới om xòm: “ Kẻ nào, kẻ nào thất đức thế, hít vôi sống vào chết người chứ đùa à?”
Thủ đoạn chỉnh người của Tiêu ca đúng là vô cùng vô tận.
Đám Dư Tội không nhàn, rất nhiều số điện thoại tiêu thụ hàng bị tổ chi viện dùng thủ đoạn đặc thù chặn được, mỗi lần có tin nhắn lấy hàng, đội đặc nhiệm hỗn hợp tới nơi, một tay giao hàng một tay lấy tiền.
Hàng tất nhiên là vôi bột, người mua phải hàng giả cầm dao kéo tới đại lý, rất nhiều chỗ giải trí phát sinh cảnh, đột nhiên có người vừa lộ diện là bị cả đám xông vào đánh đập.
Áp dụng thành công, Dư Tội ngầm bố cục người quen ở mấy đồn cảnh sát tiếp nhận nhiệm vụ này, rất nhiều hiệp cảnh được giao nhiệm vụ bí mật. Chẳng mấy chốc thị trường từ khan hiếp thành khủng hoảng, tới ngày thứ ba xảy ra chuyện một quán bar bị đập, theo cảnh sát điều tra, đó là vì quán bar đó lấy vôi bột giả làm ma túy đem bán.
Chuyện xảy ra, ngay Hứa Bình Thu cũng vỗ bàn khen hay, thị trường ngầm coi trọng chữ tín nhất, càng hắc ám càng trọng chữ tín, hành động này của Dư Tội phá hết chữ tín trên thị trường ma túy rồi.
“ Lại đây, lại đây, đưa mấy người chúng tới cả đây.”
Đội hình sự khu mỏ, chỉ đạo viên Nghiêm ưỡn cái bụng phệ chỉ tay quát théo, vẻ mặt rất mất kiên nhẫn, gọi đám nghi phạm vừa thả trong lồng giam ra:
Hôm qua có vụ đánh nhau, bắt về mới phát hiện cũng là do bán hàng giả mà ra, một đám thanh niên trẻ đánh một người bán lẻ, người bị đánh là người đội hình sự Trang Tử Hà.
Không hay rồi, chẳng thể nói là chúng đánh cảnh sát đang bán ma túy giả, thế là đành theo lệ thường xử phạt, kẻ cầm đầu giam giữ, còn lại thả hết.
Đương nhiên trước khi thả phải giáo dục, chỉ đạo viên Nghiêm cầm từng tờ giấy phát cho đám thanh niên, đều là con cháu trong khu mỏ, lớn nhất trên 20, trẻ nhất chưa tốt nghiệp cao trung, đứa nào đứa ngấy ngáp dài ngáp ngắn.
Nghiêm Đức Tiêu cầm tập giấy đập vào đầu mắng:” Mở to mắt xem cho kỹ.”
Đám thanh niên không sợ trời không sợ đất, vẫn biết sợ hình cảnh, ngoan ngoãn xem, là thông báo hiệp trợ điều tra, nam 37 tuổi, họ Đỗ, bán ma túy, ai cung cấp tung tích thưởng 1 vạn, liên hệ cảnh sát Dư.
“ Đây là tên bán ma túy, chính là thứ này đã làm hại mầm non của tổ quốc.” Nghiêm Đức Tiêu đi qua một hàng thanh niên đứng xiêu vẹo, quát: “ Có hận loại người này không?”
“ Hận.” Đám thanh niên hô lác đác thể hiện mức độ thù hận gần bằng 0:
“ Đúng, phải hận, tôi nói cho các cậu biết kết cục của kẻ bán ma túy, đừng tưởng chúng phong quang lắm ... Hắn ở ngoài bán ma túy, vợ con hắn bị bắt cóc, đúng là họa tới cả vợ con, nghĩ mà xem, bị bắt cóc liệu còn có kết quả tốt đẹp không?”
Đám thanh niên vâng vâng dạ dạ, có tên ít tuổi nhất là nghé non chưa sợ hổ, tò mò:” Kết quả là gì ạ?”
“ Còn gì nữa, thảm lắm, vợ bị người ta luân phiên cưỡng bức ... Những mười bảy mười tám tên, chậc chậc ... thảm lắm ...” Nghiêm Đức Tiêu cảm khái nói xong lần đầu tiên nói dối mà lòng bất an, chợt thấy cả đám ngẩn ra, quát:” Ngẩn ra cái gì? Sợ rồi hả, dính vào thứ đó không có gì tốt đẹp đâu.”
“ Không phải ạ, chú cảnh sát ...” Vẫn là tên còn nhỏ hỏi:” Vợ hắn đẹp không?”
Thử Tiêu nổi giận vung tay bợp một phát, nhảy dụng lên chửi bới:” Giáo dục bọn mày mà bọn mày lại nghĩ là xem phim cấp 3 chắc, nghe cho rõ, xử phạt mấy đưa đều ghi lại, nếu biết mà không báo, cẩn thận tôi tới nhà, biến.”
Dạ, đám thanh niên cúi mình cáo từ, hì hửng chạy đi, ngoài cổng có phụ huynh đợi, đón đám bảo bối, cùng nghịch tử về.
Chuyện này có hữu dụng không? Còn phải xem đã, đây là độc chiêu do Tiêu ca nghĩ ra, hắn suy luận dù sao Đỗ Lập Tài biết vợ con hắn bị bắt cóc, sau đó thế nào hắn không rõ, nếu biết tin đồn này, khả năng cao sẽ tìm Dư Tội để làm cho ra nhẽ. Kế hoạch này do hắn nghĩ ra, nhưng chỉ có thằng điên liều mạng như Dư Tội mới dám chơi, người khác thôi khỏi đi, hắn còn mang tiếng.
Hùng Kiếm Phi lười nhác dựa vào khung cửa vẫy tay với Thử Tiêu, sau đó cả hai cùng rời đi.
Trên xe Tôn Nghệ đang ngáp lên ngáp xuống, liên tục một tuần quanh quẩn ở vũng bùn này, bọn họ đúng là đã quấy loạn thị trường ma túy, trại cai nghiện các nơi tăng mạnh, một số kẻ bán lẻ, đưa hàng, không bị bắt thì sợ mà chạy, đã tới mức mà cảnh sát cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Thị trường đã loạn tới mức này, không ai làm ăn được nữa, kẻ phía sau sẽ phải làm gì đây?