Hùng Kiếm Phi cầm cái "lệnh truy nã" được in đơn giản, cơ bản không có hiệu lực, cái gọi là "bán ma túy", chính là Đỗ Lập Tài: “ Cậu không thấy quá à, còn cái gì mà con bị bắt cóc vợ bị luân phiên cưỡng bức.”
“ Đúng thế, anh ta bắn kẻ bán ma túy thôi mà, kẻ đó sớm muộn cũng chết, làm sao đâu chứ.” Tôn Nghệ lẩm bẩm:
Thử Tiêu sững sờ: “ Đội trọng án thật đấy à, còn mù pháp luật hơn cả tôi.”
Chứ còn sao nữa, phạm pháp rõ ràng, còn giết một nghi phạm trọng đại chưa thẩm vấn xong, dù về tình có thể thông cảm, song tội này đủ chết rồi.
Xe đi tới Trang Tử Hà hội họp cùng người khác, Dư Tội an bài nhiệm vụ rất đơn giản, đó là tới khu nguy cơ cao phát thông báo tìm người, kể chuyện treo thưởng, thuận tay bắt những kẻ không sạch sẽ về. Cả đám mỗi ngày đều ăn cơm với nhau rồi bàn bạc làm bậy, như quay về thời đi học vậy.
Mỗi điều đáng lo là tiến triển, bọn họ bị Hứa Bình Thu mắng cho không chỉ một lần.
Thương lượng thỏa đáng, ai vào việc nấy, Dư Tội lái chiếc Mercedes đi mượn tới dinh thự Đào Viên, nghĩ nhiều ngày rồi vẫn quyết định đi một chuyến.
Chuyện gì cũng phải có chuẩn bị trước, Dư Tội gọi điện cho Thiệu Soái luôn ẩn trong bóng tối, xe lái tới cổng Đh Sơn Bắc, đón Thiệu Soái đang ăn bánh, nơi này là trường Cố Mộng Liễu, kỳ quái nhìn tên này.
Thiệu Soái kỳ thực khá đẹp trai, tuy kém hơn Lạc Gia Long, nhưng so với y, Thử Tiêu thì hơn nhiều lắm, cao tới 1 m75, mặt phong sương, mày rậm mắt to. Mẹ nó, bao năm rồi mới nhận ra hắn là soái ca.
“ Không đúng rồi.” Dư Tội ghé đầu tới ngửi:” Mùi nước hoa, lại còn ăn mặc đáng hoàng thế này làm gì?”
“ Mùa xuân rồi, không cho tôi lòng xuân xao động à?” Thiệu Soái thản nhiên đáp:
Dư Tội không hỏi nữa, y đủ chuyện phiền lòng rồi: “ Có phát hiện gì ở đó không?”
“ Không, căn bản là không vào nổi, lệ phí ban đầu là 8000, chỉ là loại qua đường thôi, muốn làm hội viên chính thức, thêm số 0 nữa cũng không làm được. Đó là vòng tròn rất nhỏ, người trong đó đều quen biết nhau, bộ dạng nghèo khổ như tôi chẳng qua nổi cửa.”
“ Bảo anh tới ứng tuyển mà, ai bảo anh tới ăn chơi đâu.”
“ Ài, đừng nói nữa.” Thiệu Soái mặt mày đau khổ:” Tôi nói yêu cầu của người ta cho mà nghe nhé, thứ nhất, phải có sở trường, biết bi-a không, còn phải ở trình độ snooker. Biết uống rượu không, phải uống tới nhấp môi nhận ra loại rượu. Biết uống trà không? Cho hai chén Long Tỉnh, phải phân biệt đâu là trà xuân năm nay, đâu là trà cũ... Quá đả kích người ta, tôi bị hỏi tới câu thứ hai là xấu hổ rồi.”
“ Làm bảo an thì sao?” Dư Tội cũng không ngờ rắc rối thế:
Thiệu Soái mặt nhăn nhó:” Càng không xong, biết giao tiếp tiếng Anh không, lái xe phải trên 3 năm, có kiểm tra thể lực, võ thuật ... Lương tháng người ta 5000, nhiều hơn lương đội trưởng của cậu ...”
Vậy là hỏng rồi, Dư Tội nghiến răng trèo trẹo: “ Có trình độ đó thì ai đi làm lái xe với phục vụ chứ?”
“ Cậu quê quá rồi, thời buổi này quan hệ là tiền, vào đó chẳng may được vị khách nào nhìn trúng là trúng thưởng rồi, nhiều trợ lý của họ từng là nhân viên của Đào Viên, người ta tuyển dụng công bằng, một khí chất, hai tướng mạo, ba trình độ, bốn văn bằng ... “ Thiệu Soái nhìn Dư Tội một lượt: “ Người ta còn tử tế hơn đứt cậu, tôi ứng tuyển không thành khi tiễn đi còn cho tôi một vé ăn, cổ vũ tôi phấn đấu kìa.”
Mẹ nó chứ, nghe thực sự đả kích người ta mà, cùng khổ từ nhỏ như Dư Tội thì làm sao mà ngờ tới được, y hiểu thấu mấy trò bẩn thỉu chốn đầu đường xó chợ, chứ vào chỗ sang trọng như thế, cũng là tên ngốc không hơn không kém.
Dù sao vẫn có chút hiệu quả, tra ra người đứng sau là Ngụy Cẩm Trình, nam 44 tuổi, nghề nghiệp bỏ trống, lý lịch chỉ tra được trước trung học, cha Ngụy Tòng Quân, thập niên 80 là phú hào của Đại Nguyên, kinh doanh xĩ nghiệp tư đầu tiên của thành phố, sau vì tội đầu cơ mà tù 7 năm, thế là vừa ngoi lên một chút đã bị đả kích về cái máng lợn.
Nhưng là đời này phất lên thế nào là câu đố, Đào Viên dính líu tới ma túy là tin đo đặc vụ số 6 của Lão Nhâm truyền tới, còn phía phòng 09 nghe nói là manh mối tới từ nhân vật thượng tầng, hẳn không sai.
Hội sở tư nhân, bảo mật cao độ, kênh bán ma túy, mạng lưới quan hệ rộng lớn ... Xem ra có đầy đủ điều kiện để thao túng thị trường ma túy.
Vừa nghĩ vừa tới mục tiêu, Dư Tội đỗ xe, bấm chìa khóa, chiếc Mercedes miễn cưỡng kiếm cho y chút thể điện, trông cửa ra đón:” Thưa anh, anh cần gì ạ.”
“ Xem thôi không được à?”
Cái này chắc chắn là được, trông cửa không dám hỏi nữa, lễ phép làm động tác mời, từ đại sảnh có mỹ nữ tươi cười đi ra, mặc bộ OL tiêu chuẩn, ngực nở mông cong, rõ ràng thỏa mãn nhu cầu thẩm mỹ của đại đa số, vừa định chào hỏi thì nụ cười cứng đờ "á" một tiếng.
Nhận ra rồi, chính là một trong số cảnh sát tới đây bắt người.
“ Chà, vừa gặp nam nhân đã cao trào rồi à, kêu to thế?” Thái độ của Dư Tội hết sức bất thiện, mỉa mai:
“ Xin lỗi, xin lỗi, tôi thất lễ.” Mỹ nữ rối rít xin lỗi, gọi bảo an tới ghé tai nói gì đó, bảo an vội vàng chạy đi:
Dư Tội đi vào trong chỉ khu nghỉ ngơi:” Ngồi đó không sao chứ?”
“ Mời anh ạ ...” Mỹ nữ rất cung kính:
Dư Tội thoải mái đi tới khu nghỉ ngơi, ái chà, sô pha mềm thật là thích, cảm thụ đổ nẩy mấy cái thì mỹ nữ đã bê tách trà đặt trước mặt, nhỏ nhẹ hỏi: “ Thưa anh, anh có sai bảo gì không ạ.”
Dư Tội nhìn mỹ nữ, có chút chớt nhả: “ Tôi bảo gì cô cũng làm à?”
“ Tôi sẽ tận lực ạ, ông chủ của chúng tôi dặn, chỉ cần anh tới lần nữa là phải chiêu đãi chu đáo.”
Chậc chậc, thế này bảo sao cán bộ đảng viên lại không bị hủ bại chứ, trách sao được, chưa gì Dư Tội cũng muốn hủ bại rồi.
“ Được.” Dư Tội cầm cốc trà lên uống rất sành điệu: “ Gọi Ngụy Cẩm Trình tới đây, nói phó cục trưởng Dư có lời mời, không gặp được hắn, tôi sẽ còn tới.”
Gọi thẳng tên ông chủ như vậy làm mỹ nữ hơi biến sắc, lúc này đội trưởng bảo an tới, không mặc đồ bảo an, mà trang phục tính công sở, nghe mỹ nữ ghé tai vài câu trợn mắt lên.
Dư Tội đặt mạnh cốc trà xuống: “ Trừng mắt không dọa được ai, có giỏi ném tôi ra ngoài ấy.”
Tất nhiên là không dám, đội trưởng bảo an cũng hết cách với tên cảnh sát vừa tàn nhẫn vừa lưu manh này, mỹ nữ đành bảo đợi một chút, ông chủ Ngụy ở bệnh viện với cha, một chút ở đây là một tiếng.
Một tiếng sau, mỹ nữ lại bảo ông chủ Ngụy không thoát thân được, xin đợi một chút, lại đợi liền một tiếng.
Tiếng nữa trôi đi, mỹ nữ nói, ông chủ Ngụy có việc rồi, Dư Tội nói không sao, tôi rảnh mà.
Vì thế đợi thêm một tiếng.
Đợi từ 9 giờ sáng tới 4 giờ chiều, cả mỹ nữ cũng thấy ái ngại, vừa tới trước mặt, Dư Tội nói trước: “ Không cần nói, nhìn bộ dạng của cô thì hắn sắp tới rồi.”
“ Vâng ạ, ông chủ Ngụy đang ở trên đường.” Mỹ nữ rất ôn nhu làm khách giận tới mấy cũng khó phát tác được.
“ Không sao.”
Dư Tội ngồi im đó, mỹ nữ ngần ngừ, dù là danh nhân Đại Nguyên này, nghe tới ông chủ Ngụy tới cũng tượng trưng đứng ở cửa, vậy mà vị khách này ngồi không nhúc nhích, cô không biết nên nhắc không.
Người ta không đi, lại còn phất tay: “ Mau đi đón đi, tôi đâu nhận lương từ hắn mà phải khom lưng uốn gối.”
Mỹ nữ lại xin lỗi rồi chạy đi, không lâu sau mở cửa nghênh đón nam tử chạc tứ tuần, sau đó khom người, đưa tay về phía Dư Tội.