Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 792 - Q7 - Chương 020: Mặt Đối Mặt. (1)

Q7 - Chương 020: Mặt đối mặt. (1) Q7 - Chương 020: Mặt đối mặt. (1)

Thường có câu, trẻ đẹp trai, già khí thế, nam nhân này vừa đẹp trai vừa khí thế, trông ít hơn tuổi thật nhiều lắm, ăn mặc thoải mái không phô trương, từ xa đã cười như người anh hàng xóm, rất thân thiết.

Cách vài bước Ngụy Cẩm Trình đã chủ động đưa tay về phía Dư Tội, bắt tay nói: “ Xin lỗi phó cục Dư, làm anh phải đợi lâu.”

“ Không lâu, trời chưa tối mà.” Dư Tội cảm giác tay tên này vừa mịn vừa mềm, cứ như tay nữ nhân:

“ Vậy xem ra tôi tới sớm rồi, trời tối mới tiện giữ khách.” Ngụy Cẩm Trình đưa tay mời:

“ Đối với cảnh sát mà nói, đại đa số thời điểm tới nhà không phải là khách đâu.”

“ Phó cục Dư thật hài hước, chả lẽ cảnh sát lại không nhuốm khói lửa nhân gian.” Ông chủ Ngụy dễ dàng hóa giải:

“ Cũng phải, ông chủ Ngụy là người làm ăn mà, nhất định là hiểu cảnh sát rồi.” Dư Tội gật gù:

“ Người làm ăn ở Trung Quốc, thứ duy nhất có thể không cần hiểu chính là làm ăn, thứ khác không thể không hiểu.” Ông chủ Ngụy nói mỗi câu đều có vị triết lý:

Hai người vào thang máy, ông chủ Ngụy đuổi tùy tùng lui, thái độ hiền hòa, thân thiết, thoáng đạt, hơn đại bộ phận lãnh đạo không chỉ một bậc.

“ Phó cục Dư có hứng thú tham quan một vòng không?”

“ Tôi hứng thú với người hơn kiến trúc.”

“ Tôi sao? Xem ra tôi sắp tiếp nhận tra hỏi rồi đây.” Ông chủ Ngụy không có gì bất ngờ hay khẩn trương:

“ Không.” Dư Tội lắc đầu: “ Tôi nói tới cô gái vừa nãy, 172, 89, 58, 86.”

“ Đó là ...” Ông chủ Ngụy ngớ ra, sao giống ám hiệu điệp viên thế:

“ Chiều cao và ba vòng.” Dư Tội cười dâm dục, tư cách tụt dốc không phanh:

“ Chà, không nhìn ra, phó cục Dư lại có nghiên cứu về nữ nhân như thế.”

“ Tôi thì nhìn ra, ông chủ Ngụy không có nghiên cứu gì về nữ nhân.” Từ thái độ ôn hòa của nam nhân này, Dư Tội nhìn ra rất nhiều thứ, ánh mắt hắn chưa từng liếc qua mấy em gái xinh đẹp kia:

Ngụy Cẩm Trình cứng người, không dám xem thường viên cảnh sát này nữa.

Tinh, thang máy mở ra, bốn người nam nữ khom lưng trào hỏi, hai người bước ra ngoài, tới văn phòng mà Ngụy Cẩm Trình không hay tới, văn phòng đơn sơ khác với xa hoa bên ngoài như hai thế giới, gia dụng cũ kỹ, bàn gỗ kiểu cũ tay vịn đầu thú, thứ duy nhất đáng chú ý là hai chậu cảnh xanh mướt.

Đây là người có lý tưởng, phẩm vị không tầm thường.

Dụng cụ pha trà cổ điện bày ra, Ngụy Cẩm Trình ngồi xuống pha chén hồng trà, thấy Dư Tội còn đang xem bài trí trong phòng, nói:” Anh đang lấy làm lạ về mấy món đồ gia dụng này phải không?”

“ Chẳng lẽ là đồ cổ?” Dư Tội không phủ nhận, ai vào đây lần đầu lại có thể không bất ngờ:

“ Không đâu, anh hiểu lầm rồi, chẳng phải đồ cổ gì hết, ném vào thùng rác cũng chỉ có thể làm củi thôi.” Ngụy Cẩm Trình đưa tay mời:

Dư Tội cầm chén trà gỗ lên: “ Vậy thì có ý nghĩa đặc thù rồi.”

“ Đúng thế, khi nhà tôi khó khăn nhất chỉ còn lại những thứ này thôi, khi tích góp được ít gia sản, cha mẹ tôi dặn không được quên gốc, chỉ là trong mắt người ngoài có chút, phải nói thế nào nhỉ …”

“ Đóng kịch.” Dư Tội nói nốt:

Ngụy Cẩm Trình cười lớn, còn không phải sao, tuy chưa ai nói với hắn như thế, nhưng hắn biết người ta nghĩ thế.

“ Con người tôi nói chuyện hơi thẳng, không thích vòng vo.” Dư Tội đã uống hết chén trà:

“ Tôi biết quanh co, nhưng tôi thích người thẳng thắn, vậy chúng ta đi vào chủ đề thôi, phó cục Dư chuyến này tới đây hẳn là có việc rồi.”

“ Có.” Dư Tội cười hỏi: “ Ví sao khiến tôi đợi lâu như thế, vốn tôi nghĩ vì thể diện, nhưng ông chủ Ngụy có vẻ không phải là người như thế.”

“ Ha ha ha, tôi cố ý đấy.” Ngụy Cẩm Trình lại cười dài:” Muốn xem sự kiên nhẫn của phó cục Dư thế nào.”

“ Ồ, câu này khá khành thật, tôi thích.” Dư Tội có vẻ tò mò:” Kết quả thế nào?”

“ Chúng ta ngồi đối diện với nhau ở đây chính là kết quả.”

“ À, ông chủ Ngụy không cần dùng thủ đoạn này khảo sát một cảnh sát, nếu như phát hiện anh có giá trị, sẽ có rất nhiều cảnh sát bám lấy như đỉa, anh không rứt ra nổi đâu.” Dư Tội thăm dò:

Ngụy Cẩm Trình chẳng mảy may dao động:” Vậy phó cục Dư muốn có được giá trị gì ở chỗ tôi?”

Mẹ nó, tâm thái thằng cha này tốt quá, căn bản không nhìn ra được điều gì, càng không biết phải tiếp tục thế nào.

Dư Tội không biết đối phương càng không nhìn thấu y, Ngụy Cẩm Trình luôn tự tin chỉ cần gặp mặt có thể nhìn thấu bảy tám phần một người, nhưng với người này, nãy giờ hai người tựa quanh co hàn huyên, song vẫn chưa nhìn ra gì hết.

“ Không phải anh, mà là vị mà chúng tôi bắt ở nơi này, anh không tò mò nguyên nhân vì sao à?” Dư Tội nhìn chằm chằm:

“ Tôi thực sự không quan tâm, thành viên ở đây ai nấy có vòng tròn riêng, bí mật riêng, tôi không tiện nghe ngóng.”

“ Bán ma túy cũng không quan tâm à?”

Tay ông chủ Ngụy hơi dừng lại, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Dư Tội.

“ Hắn là tên bán ma túy, theo thông tin từ nguồn tin của chúng tôi, chỗ các anh dính líu tới ma túy, nếu không tôi chẳng hứng thú tới đây đợi mấy tiếng uống thứ trà chả ra gì này.” Dư Tội lạnh mặt: “ Còn có tin tức giá trị hơn đấy, ông chủ Ngụy muốn bỏ bao tiền?”

“ Anh ...” Ngụy Cẩm Trình cố nhịn lại, sớm nghe thủ đoạn của tên này, không ngờ dám giở trò cả chỗ mình: “ Chuẩn bị tống tiền tồi sao?”

“ Vậy anh có định bỏ tiền mua bình an không?”

“ Tiền không mua được bình an.”

Ái dà, đúng là kẻ thông minh, khó chơi đây, không như đám tiểu hộ, dọa một chút là vội vàng nhét tiền vào lòng, không nhét thì không biết hắn có vấn đề, nhét một cái là vào danh sách đen.

“ Sao tôi nhìn ra anh ăn không ngon ngủ không yên nhỉ? Chớ phủ nhận, vô nghĩa, nếu hôm nay anh không tiếp tôi, hoặc sai người đánh một trận thì còn dễ hiểu hơn ... Nhưng mà anh trước kiêu ngạo, sau khiêm nhường khách khí, vậy không đơn giản là thanh bạch đâu.”

“ Xem ra anh chẳng phải người thẳng thắn như tự nhận.” Ngụy Cẩm Trình tiếp tục pha trà, không coi lời công kích của Dư Tội ra gì:

Dư Tội cười nhạt đáp trả: “ Anh cũng chẳng phải người thích thẳng thắn.”

“ Vậy chúng ta thay đổi phương thức nói chuyện nhé, tôi đảm bảo anh hài lòng trở về, tôi rất kiêng kỵ loại người không chơi theo bất kỳ nguyên tắc gì như anh, huy hoàng do tài phú chất đống lên đôi khi rất yếu ớt ...” Từ Chanh sắc niên hoa, Tấn Từ sơn trang đã chứng minh năng lực người này, tưởng tượng đi, một hôm bất kỳ nào đó y dẫn mấy chục cảnh sát xông thẳng vào bắt bớ bừa bãi, đảm bảo sau này không có khách nào dám tới đây nữa, loại điên như thế, ai chơi nổi. Ngụy Cẩm Trình tỏ thái độ chân thành: “ Nên tôi rất muốn biết, anh muốn gì ở đây?”

“ Trực tiếp quá nhỉ?” Dư Tội cũng thay đổi giọng điệu:” Vậy anh có dính dáng tới ma túy không, nói thật đi.”

Ngụy Bằng Trình dù trăm tính ngàn tính cũng không tính nổi tới câu này, nhất thời á khẩu.

“ Xem ra anh không thể khiến tôi hài lòng ra về rồi, tôi phải làm theo cách của mình thôi.” Dư Tội đứng dậy:

Ngụy Cẩm Trình vội vàng ngăn lại, hai tay chắp lại, rối rít xin lỗi: “ Phó cục Dư, cho tôi nói hết, hoàn cảnh bây giờ kinh doanh chỗ giải trí, nghỉ dưỡng, sao thiếu mại dâm ma túy được, chúng tôi có hơn nghìn hội viên, đều là người có tiền có của, sinh hoạt vật chất tới độ thừa mứa rồi, nhưng tinh thần lại tương đối nghèo nàn, tôi không thể đảm bảo người chi tiêu ở đây đều tuân thủ pháp luật. Bọn họ tới tìm thú vui, tới tìm kích thích mà, ma túy tràn lan là hiện tượng văn hóa của thời đại vật chất thôi ...”

Bình Luận (0)
Comment