“ Té ra căn nguyên Đào Viên dính dáng tới mà túy ở đây.” Dư Tội tỏ vẻ thông cảm: “ Còn anh thì sao?”
“ Tôi không hứng thú lắm, bằng con mắt thương nhân của tôi, có nhiều thứ kinh doanh lợi nhuận cao hơn ma túy nhiều, ví dụ địa ốc, ngoại hối, tôi đều đang làm, bất kể thứ nào cũng dễ dàng, an toàn hơn là tổ chức mạng lưới bán ma túy nhiều, phân phối cái chết thì sao có kết cục tốt.” Ngụy Cẩm Trình liên tục lắc đầu, lời lẽ xúc động lòng người:” Thời cha tôi, cải cách mở cửa, ông dốc hết tài sản ra mở xưởng cơ điện nho nhỏ, về sau bỗng dưng gán cho tội đầu cơ, phán chung thân rồi giảm còn 10 năm sau đó 7 năm được thả, tới giờ chẳng có lời giải thích thỏa đáng.”
“ Dịnh thự Đào Viên này chính là xưởng năm xưa của cha tôi, chính phủ xé niêm phong trả lại cho nhà tôi thì chỉ còn là bãi đất hoang, máy móc đều thành đồng nát, cả sự nghiệp của cha tôi vậy là vứt hết. Rồi mảnh đất từ 50 vạn, giờ có giá trị 500 triệu.”
“ Cha tôi nói, hưng thịnh vì cái gì, ắt vong vì cái đó, không khí chính trị phi dân chủ hiện nay, khó mà có người làm ăn thuần túy. Bên cạnh tôi có rất nhiều bạn bè thành di dân rồi, họ lo một ngày tài phú vất vả kiếm được cả đời biến thành số 0, càng không muốn con cái đi qua con đường mình đã đi. Tôi đi thì rất dễ, nhưng gốc rễ của tôi ở đây, giàu hay nghèo, cũng còn hơn bèo trôi không rễ.”
Dư Tội ngồi nghe đối phương đột nhiên cảm khái không nói lời nào, sao càng nghe càng thấy sai sai nhỉ, chả lẽ một kẻ dựa vào thủ đoạn phi pháp vơ vét tiền của lại có cảnh giới tâm thái này sao?
“ Phó cục Dư có vẻ không thiện cảm gì với thương nhân?” Ngụy Cẩm Trình nhìn vẻ mặt Dư Tội hỏi:
Dư Tội lắc đầu:” Cha tôi là một tiểu thương, bán hoa quả, cần điêu bán thiếu, là chuyện thường, lấy xấu trộn vào tốt càng sở trường. Song dù ai nói gì, ông ấy vẫn là người cha vĩ đại, dù mưa gió vẫn lặn lội kiếm từng đồng, nuôi tôi lớn thế này, không phải ông ấy muốn làm, mà vì trừ chuyện đó ông ấy không biết làm gì khác.”
Ngụy Cẩm Trình buông một tiếng thở dài, rót cho Dư Tội một chén trà.
“ Được rồi, cám ơn ông chủ Ngụy khoản đãi, bất tri bất giác hơn một tiếng trôi qua.” Dư Tội uống chén trà cuối cùng, làm động tác muốn đi:
Ngụy Cẩm Trình giữ lại:” Hay là cùng ăn cơm?”
Dư Tội lắc đầu:” Phiền lắm, người có tiền các anh lắm quy củ, tôi là người ăn quen ở quán vỉa hè, không chịu được ước thúc.”
“ Hay chúng ta cùng đi, Thịt ngâm Thực Thượng Cửu Đỉnh ở Ngõ Liễu, lòng lợn ở Cổ Lâu, mỳ thái ở đường Ngũ Nhất, những món ăn đường phố có tiếng tôi cũng biết nhiều lắm, kỳ thực tôi thường mình mình đi, ăn bát lớn, thế mới thoải mái.” Ngụy Cẩm Trình như gặp được tri kỷ, hưng phấn mời:
Nghe có vẻ không giống nói dối, Dư Tội bật cười:” Được, đợi mấy tiếng rồi phải ăn một bữa bồi thường. Nhưng tôi nói trước, nếu anh thực sự dính tới ma túy, sẽ có một ngày tôi đích thân còng anh đi.”
“ Tôi không sợ, anh không phải là người đầu tiên tra tôi, đồn công an, phân cục, cục thành phố, sở văn hóa ... Thậm chí cục dân chính chẳng liên quan gì cũng tra rồi, tôi không sợ bị tra, chỉ sợ người ta muộn cớ tra để kéo sập chuyện làm ăn của tôi thôi ... Tư doanh khó lắm, sói quá nhiều, ăn quá tham, kinh doanh lớn tới mấy cũng không đủ nuôi chúng.”
Hai người đi vào thang máy, Dư Tội đồng cảm: “ Chuyện này tôi biểu thị thông cảm, có điều tình hình trong nước là thế, phải chấp nhận thôi, cha tôi bán hoa quả mà người ta còn tra đi tra lại, huống hồ là anh kinh doanh lớn như thế .... Ha ha ha.”
“ Anh cười gì?” Ngụy Cẩm Trình không hiểu nụ cười vui vẻ của Dư Tội:
“ Tôi rất vui vì gặp được anh, làm tôi tìm được cảm giác ưu việt của người nghèo.”
Hai người nói nói cười cười như đôi bạn thân, mới có một tiếng thôi mà, dáng vẻ đó làm cả đám quản lý giám đốc há mồm, càng chấn kinh hơn nữa là ông chủ Ngụy đuổi cả lái xe, chở Dư Tội biến mất trong bóng hoàng hôn mông lung ...
Cách, chiếc Mercedes nhá đèn pha, Thiệu Soái nhìn quanh rồi chui vào xe.
Ở đâu, ở đâu, Thiệu Soái miệng lẩm bẩm, tìm trong xe thấy một chiếc di động rơi ở ghế phụ lái, là nhờ đôi tay thần kỳ của Dư Tội tạo ra, hắn cẩn thận cầm lên, màn hình hiển thị yêu cầu mật mã, chuyện này không làm khó được hắn, hắn lấy ra chai nhỏ xịt lên đó, sau đó thử vài lần, mở được rồi, sau đó kết nối, truyền dữ liệu.
Thời gian rất sung túc, tới mức hắn còn nhàn nhã châm điếu thuốc, xóa hết dấu vết, xuống xe cố ý đi qua một quán mỳ, ra hiệu OK với Dư Tội ngồi bên cửa sổ.
Thực sự không hiểu Dư Tội có bản lĩnh gì lừa được ông chủ gia sản trăm triệu tới quán ăn nhỏ ăn cơm.
Thiệu Soái trở về xe, khởi động xe đi ra, mắt nhìn qua chiếu hậu, chợt nhận ra điều không ổn, vừa cử động có thứ lành lạnh cưng cứng dí vào đầu, sau đó có giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang lên:
“ Cấm nhúc nhích.”
Thiệu Soái tay run lên: “ Đại ca, không tới mức đi cướp người lái chiếc Nissan nát chứ?”
“ Xe Nissan của thám tử tư, không hề nát ... Giữ tốc độ đều đặn ...”
“ Đại ca, đây là khu phố sầm uất, anh thực sự định nổ súng à?” Thiệu Soái cố trấn tĩnh:
“ Vậy mày thử xem.” Đối phương giọng cứng rắn:
Dùng đầu đi thử ngón tay của người ta, chuyện đó Thiệu Soái không dám thử, sợ là tra ra cái gì đó chí mạng đụng chạm tới người ta rồi, nhưng hắn không biết là cái gì.
Xe cứ thế đi thẳng ra ngoài thành phố.
………….. …………….
“ Có phát hiện gì không?” Nhâm Hồng Thành đi đi lại lại sốt ruột hỏi:
Nơi này là tầng hầm cục chống ma túy, tiểu tổ chi viện nhận lời mời lại bắt đầu cuộc sống khép kín không có ngày đêm, nhiệm vụ của họ là xử lý lượng lớn thông tin mà tiền tuyến đưa về.
“ Thu hoạch này giá trị đây ... Danh sách liên hệ có hơn 600, hai sim, một cái được đăng ký dưới tên của hắn ... Dư Tội ra tay rồi, lại đi trộm đồ của người ta ...” Lý Mân có thói quen vừa làm việc vừa bình luận:
Thông qua lịch sử cuộc gọi, tin nhắn, có mấy bức ảnh có mật mã, tức thì moi hết chuyện riêng tư của người ta, mấy vị trên TW nghĩ đủ mọi cách tiếp cận, không tiếc tiền gài người đăng ký hội viên, tới đó tiêu pha chưa hiệu quả, vậy mà người ta cứ nghênh ngang đi vào gặp ngay chính chủ mang thu hoạch lớn về.
“ Oa, phó tổ trưởng của chúng ta thật là ngầu.” Thẩm Trạch thốt lên:
“ Còn hơn cả điệp viên nữa.” Trương Vi Vi thán phục:
“ Trộm gà bắt chó thì có.” Du Phong vừa nói một câu ghen tị liền bị Trương Vi Vi lườm cháy mày:
Rốt cuộc cũng có tiến triển Nhâm Hồng Thành thở phào, Tiêu Mộng Kỳ không nhịn được cười, cô nhớ cái lần ở Thâm Quyến, y móc sạch đồ của người ta, đến đồng xu lẻ cũng không tha.
“ Không ai thích hợp bán ma túy hơn hắn, như thế tất cả đều được giải thích hợp lý.” Tiêu Mộng Kỳ nhìn lên cây quan hệ đang dần dần hiện ra trên màn hình, trong đó có 2 nhân viên trung tầng cục chống ma túy, cho thấy xúc tua của kẻ này vươn xa hơn tưởng tượng.
Tin tức được giữ kín, thu hoạch này làm Hứa Bình Thu cũng nhẹ nhõm không ít, nếu không "đang điều tra" rất có thể thành xử lý ...