Bóc vài nhánh tỏi, múc một thìa tương ớt, vớt sợi mỳ lớn cho vào mồm mút sùn sụt, gắp thêm gan lợn, dưa chuột, thi thoảng húp nước dùng cay xé, mùi vị đó sướng tới toàn thân sảng khoái, trán đổ mồ hôi.
Đây là cách ăn tiêu chuẩn của người Đại Nguyên, cách ăn thiếu hình tượng nhất, vừa ăn vừa lau mồ hôi, xì mũi, nếu đám Gấu Chó ăn thế này Dư Tội thấy bình thường nhìn ông chủ gia tài trăm triệu cũng ăn sáng khoái như thế làm người ta nghi ngờ phẩm vị của nhà giàu.
“ Nhìn tôi làm cái gì? Ăn đi.” Ngụy Cẩm Trình khoan khoái giục:
“ Ha ha ha, không nhìn ra ông chủ Ngụy ăn uống rất giống anh em dân công.”
“ Ý anh là quan nhị đại, phú nhị đại, tiêu tiền bất nghĩa, tiền cha mẹ thì ra sức trà đạp, con người vất vả kiếm tiền không nỡ phung phí chứ gì?”
“ Đúng là tôi nghĩ thế đấy, người không làm ra tiền thì không biết quý trọng là bình thường mà.” Dư Tội rót cho hắn chén rượu, 20 đồng một chai nửa lít, hai người ăn uống rất sảng khoái:
Ngụy Cẩm Tình cảm khái:” Nếu nói tới giàu có, thì có bao nhiêu tiền cũng không thể tính là giàu có, ví như chứng khoán mất giá, thị trường sụp đổ có thể biến phú hào trắng tay trong đêm, ví như xã hội thay đổi có thể làm cường hào thành thổ phỉ ... Lấy tiền mà đánh giá sự giàu có của một người là điều hết sức nông cạn.”
Dư Tội hứng thú hơn nhiều rồi, gặp người khác nhau lại biết thêm suy nghĩ cổ quái khác nhau, có lẽ y điều hơn người khác nhất chính là không ngừng gặp được những quái nhân như thế này:” Vậy anh thấy thế nào mới là giàu có?”
“ Tự thấy mình giàu có thì bản thân là giàu có, anh có biết điều tra về chỉ số hạnh phúc của miền đất hứa với đại đa số mọi người như Hoa Kỳ và quốc gia nhỏ Châu Phi, quân phiền tranh giành, khác biệt thế nào không?”
“ Anh đang nói tới giàu có về tinh thần, tôi nói tới vật chất, vật chất là cơ sở của tinh thần, anh có thể ngồi đây lớn tiếng giảng giải về giàu có và hạnh phúc vì anh là người giàu có, anh nói thì người ta thán phục anh, coi anh là người sống có phong cách, có tư tưởng có nội hàm, giá trị con người anh sẽ nâng lên. Ngược lại, nếu tôi ... “ Dư Tội xòe hai bàn tay ra: “ Không nhà, không tiền, nếu nói chuyện này người ta khịt mũi khinh bỉ, đó cũng là do cơ sở kinh tế quyết định.”
“ Không không, anh nói thế là nặng quan niệm vật chất … để tôi nói thế này vậy, nam nhân năm 20 tuổi thì muốn ôm hết mỹ nữ thiên hạ vào lòng, đến 30 tuổi muốn vét sạch tài phú trên đời, đợi tới 40 tuổi muốn hô phong hoán vũ nắm quyền thiên hạ ... Đến 50 tri thiên mệnh, nói không chừng là muốn sống lâu trăm tuổi, sau đó ....” Ngụy Cẩm Trình dừng lại một chút: “ Thế nào cũng được, sống khỏe mạnh là tốt rồi, bởi thế giàu có tinh thần hơn giàu có vật chất.”
Đó là cuộc nói chuyện tuy tranh luận gay gắt không ai chịu thua ai song rất thoải mái, Dư Tội thiếu chút nữa quên cả đây là nghi phạm trọng yếu bán ma túy, không giống, không hề giống, đây là người tâm thái suy nghĩ sáng sủa lãng mạn, không giống người y muốn tìm.
Ăn xong bữa cơm giá giá rẻ, Ngụy Cẩm Trình lâu miệng rồi có chút lúng túng, Dư Tội cười lớn:” Không phải là không mang theo tiền chứ?”
“ Sơ xuất quá, tôi mang theo toàn thẻ.” Ngụy Cẩm Trình hè ví ra, bên trong tới chục cái thẻ đủ loại, không có lấy tờ tiền nào, quán bên đường thế này chả lẽ quẹt thẻ:” Để tôi đi rút tiền vậy.”
“ Thôi, để tôi mời, giờ tôi hiểu vì sao các anh thành người giàu rồi.” Dư Tội gọi phục vụ viên tới:
“ Vì sao?”
“ Keo kiệt chứ sao, một bữa cơm cũng có cách tiết kiệm, không giàu sao được.”
“ Ôi, ăn có bát mỳ mà bị mang tiếng thế này ... Tôi quên thật, để tôi ... Í, di động đâu mất rồi?” Ngụy Cẩm Trình hoảng loạn tìm kiếm:
Dư Tội vỗ trán nhắc:” Anh đến tiền cũng quên, điện thoại vẫn quên nốt, hay là quên trên xe rồi, để tôi gọi thử xem.”
Gọi một cái, vẫn thông.
Hai người ra xe, quả nhiên là rơi ở ghế phụ lái, Dư Tội lại trách: “ Đi ăn với anh một bữa mà mang tiếng quá, anh kêu mất điện thoại, may mà tìn được nhé, nếu rơi giữa đường ai lấy mất thì truyền ra có khó nghe không, cứ như tôi lấy trộm của anh không bằng.”
Ngụy Cẩm Trình xấu hổ xin lỗi suốt, về tới Đào Viên, có vẻ chưa tận hứng, muốn mời Dư Tội vào uống trà, Dư Tội khéo léo từ trối.
Uống cả một bụng nước trà nhạt thếch phẩm vị có lên tí nào đâu.
Chuyện nên làm đã làm rồi, Dư Tội gọi điện về nhà, tình hình khác với trực giác của y, Ngụy Cẩm Trình có một cái sim điện thoại đăng ký với tên khác, trong sim này có qua lại trực tiếp với không ít nghi phạm ma túy, hai nhân viên trung tầng cục chống ma túy.
Tóm lại hắn có dính líu là cái chắc rồi.
Dừng xe cách dinh thự Đào Viên không xa, Dư Tội châm điếu thuốc dựa cửa nghĩ lại toàn bộ cuộc tiếp xúc ngày hôm nay.
Không hiểu sao vẫn thấy người này thiếu một chút, tuy mọi chứng cứ đều chĩa vào hắn, Dư Tội vẫn cảm giác Ngụy Cẩm Trình thiếu cái gì đó để thành tên trùm ma túy.
Đó là cái gì nhỉ? Khí phách, ngạo nghễ, tâm tư khó dò ... So với tất cả thể loại tội phạm mà Dư Tội tiếp xúc, cả kẻ thông minh như Phó Quốc Sinh, Dư Tội cũng ngửi ra mùi đáng ngờ rõ rệt từ hắn.
Nhưng Ngụy Cẩm Trình quá bình thường … Đúng rồi, hắn thiếu đi tính cảnh giác, sự đề phòng sâu tới tận xương tủy của kẻ làm điều phải che dấu. hắn rất quang minh lỗi lạc, sáng sủa lạc quan.
Bản thân Dư Tội chính là ví dụ rõ ràng nhất, y luôn giữ cảnh giác của con báo săn mồi.
Đóng kích? Không thể nào lại đóng kịch xuất sắc khiến Dư Tội không nghi ngờ chút nào, không hợp lý, Dư Tội chưa không ra, chợt có điện thoại, là số Thiếu Soái, nhận máy tùy ý nói: “ Anh về tới nơi chưa, tôi đang trên đường, 20 phút nữa.”
“ Xin lỗi cảnh sát Dư, hắn không về được.” Trong điện thoại truyền ra giọng âm u:
Dư Tội thất kinh rơi điếu thuốc: “ Anh là ai?”
“ Cậu chóng quên quá.”
Mắt Dư Tội muốn lồi ra, cái giọng này, nghe rồi, của một người mà y không ưa tí nào: “ Đỗ Lập Tài.”
……………… ………………
Một làn khói thuốc đậm đặc phun ra, vây quanh khuôn mặt u sầu.
Thiệu Soái có chút khản trương nhìn người bắt cóc mình, dí súng bắt lái xe ra ngoại ô, sau đó đánh ngất, khi tỉnh lại nhìn thấy, chính là tên "buôn ma túy" họ Đỗ mà Dư Tội muốn tìm.
Hắn ta hút thuốc lên tục, trên bàn là chiếc đèn thắp bằng đất đèn, ngọn lửa rất nhỏ, nhưng sáng, không khí có chút ngột ngạt, hẳn là tầng hầm, dưới mông còn âm ẩm.
"Dư Tội hại chết mình rồi." Thiệu Soái muốn khóc, không phải người dinh thự Đào Viên chứ, mình trà trộn vào hai lần, chẳng lẽ bị người ta cảnh giác rồi sao?
Bất kể thế nào Thiệu Soái hối hận lắm rồi, có công việc nhàn nhã chỉ việc theo dõi mấy ông chồng ngoại tình, bà vợ ăn vụng thôi, sao đi nghe lời con sâu hại, dính tới bọn bán ma túy làm gì?
“ Tên?” Người kia âm trầm hỏi:
Thiệu Soái răng va vào nhau lập cập: “ Thiệu, Thiệu ... Soái.”
“ Thiệu Soái?” Người kia như nghĩ tới cái gì, nhìn hắn chằm chằm:
Thiệu Soái bị nhìn tới rợn người:” Anh ơi, à không, chú ơi, tôi căn bản không biết chú, chúng ta không thù không oán, tôi lại nghèo hai bàn tay trắng, xe của công ty, nhà chưa có, tiền tiết kiệm không nổi năm con số ...”