Người kia không nghe hắn lải nhải, móc túi ra một cái thông báo hiệp trợ điều tra:” Cậu phát thứ này không ít, sao thấy người thật lại không nhận ra?”
“ Chú, chú ơi, đừng hiểu lầm, trời ơi hại chết người ta rồi, tôi không phải cảnh sát, chú không tin tôi có giấy tờ, tôi làm thám tử tư ...” Thiệu Soái chỉ hận lưỡi mình quá vụng, không thể nở ra hoa để thuyết phục người ta mình vô tội:
Người kia không kiểm tra, hỏi:” Thiệu Bình Sơn là gì của cậu?”
“ Hả?” Thiệu Soái cứng người, tên bán ma túy biết cha mình, hay là thù cũ, rất có khả năng: “ Là cha tôi ... Chú ơi, cha tôi mất hai mươi năm tròn rồi, có thù oán gì không nên họa cho đời sau chứ.”
“ Xem ra cậu không biết gì.” Đỗ Lập Tài ném mẩu thuốc lá đi:
“ Tôi, tôi, tôi thực sự không biết gì ... Tôi không biết gì hết.” Thiệu Soái gật đầu như bổ củi:
“ Đừng sợ, tôi không phải là kẻ thù của cha cậu, tôi là cảnh sát ... À từng là cảnh sát ... Dù sao tôi không có ác ý với cậu, tôi chỉ muốn hỏi, cậu tra ra gì chưa?” Đỗ Lập Tài thái độ hòa hoãn hơn hẳn:
Thiệu Soái chưa kịp thích ứng với thay đổi này, Đỗ Lập Tài giải thích: “ Tôi cũng đang tra chuyện này, vì sao Dư Tội cũng tra dinh thự Đào Viên, chuyện này của phòng số 9 mà ... Còn nữa, nội gián của cục chống ma túy là ai? Tôi phát hiện ra cậu tiếp xúc với người nghiện, bán hàng lẻ, sau đó còn tới dinh thự Đào Viên, chắc là có phát hiện hả?”
Một loạt câu hỏi làm Thiệu Soái ù đầu, lắp ba lắp bắp: “ Tôi không biết, thật, tôi không biết gì ... Cái thông báo kia tìm chú cũng là giả đấy.”
“ Tôi biết là giả, có người khiêu khích tôi hiện thân, song nội dung không phải giả.” Đỗ Lập Tài đặt tay lên ngực trái, nơi đó từng là chỗ đặt phù hiệu, giờ không còn gì nữa, hắn cũng vĩnh viễn không thể quay lại được nữa rồi:
Phòng im lặng rợn người, Thiệu Soái nơm nớp lo sợ, không hiểu nam tử kia ôm ngực làm gì, mà hình như hắn khóc, không khóc, nhưng mà có cảm giác chỉ chực khóc.
Đột nhiên có tiếng điện thoại, Đỗ Lập Tài phản ứng rất nhanh, kiểm tra băng đạn, thổi tắt đèn, biến mất như bóng ma.
Đỗ Lập Tài đứng bên cửa sổ, đó là căn nhà xây dựng dở đã bỏ hoang: “ Cậu không định bắt tôi về lấy công chứ?”
“ Công của tôi nhiều lắm rồi, người ta thưởng không xuể nữa, chẳng cần thêm, tôi tới cầu Ngũ Lý rồi, anh ở đâu?” Dư Tội vừa hỏi vừa nhìn quanh:
“ Xuống xe, đi lên cầu.” Trong điện thoại chỉ phương hướng:
Dư Tội cầm di động xuống xe, đi lên cầu, đã ra ngoài ô, bốn phía là màn đêm đen xì xì, ruộng đồng liên miên, lác đác ánh đèn, giỏi thổi ù ù làm không khí thêm phần khủng bố: “ Tới rồi, không thấy anh.”
“ Làm theo lời tôi, giơ cao điện thoại lên, ném xuống sông, tiếp đó tự nhảy xuống bơi tới hạ du.”
“ Ài Lão Đỗ, tôi thực không báo cảnh sát, đêm hôm thế này bảo tôi nhảy xuống sông, giết tôi à?” Dư Tội tức giận:
“ Cơ hội chỉ có một, không nắm lấy tùy cậu.” Đỗ Lập Tài cúp điện thoại:
“ A lô ... Mẹ nó ...” Dư Tội tức tối chửi bới, hết cách, ném di động trước, làm động tác khởi động làm ấm người, chửi thêm một câu rồi "ùm" một phát nhảy xuống:
Ôi mẹ cha nó, đây là sông chó gì, cống mới đúng, vừa lạnh vừa tanh tưởi, Dư Tội bơi một lúc đã run cầm cập, Đỗ Lập Tài sợ trên người có thiết bị theo dõi nên mới bảo mình nhảy xuống sông đây mà: “ Đỗ Lập Tài, đừng để tao tóm được, tao chơi chết mẹ mày.”
Chửi mấy câu không ai đáp, chó sủa cũng chả có, bơi một lúc mới lội qua chỗ bùn tới gối lên bờ, miệng nhổ phì phì, thình lình đầu bị chùm lấy, muốn phản kháng không nổi, chân tay lạnh cóng tê cả rồi, tiếp đó tay bị trói.
“ Này Lão Đô, có cần làm thế không, tôi đâu có ác ý với anh.”
Đỗ Lập Tài vác Dư Tội đi không nói không rằng, ai ngờ vác y về cái Mercedes, lục lọi chìa khóa, ném ra ghế sau, đóng cửa lại.
Loáng thoáng nghe thấy có tiếng hỏi thăm cha mẹ Đỗ Lập Tài, lời lẽ dơ dáy bẩn thỉu không chấp nhận nổi.
“ Thằng lưu manh này không tiến bộ gì cả, cái mồm dơ dáy, muốn tôi bẻ vài cái xương không?” Đỗ Lập Tài tức giận đấm vách xe đe dọa, Dư Tội im ngay, sau đó lần mò một lúc, kéo ra hai đường dây điện cắt đi, ngắt định vị GPS, rời hiện trường:
Đường đất, đường cát, lên dốc, xuống dốc, đường mấp mô ..
Dư Tội không biết phương hướng nhưng cảm giác rõ ràng toàn thân ê ẩm, trong lòng chửi không biết bao lần, khốn nạn, nếu không vì chị Lâm, y chẳng thèm dính vào mấy chuyện rác rưởi này rồi, giờ dính càng lúc càng sâu, muốn rút cũng không phải là muốn là được nữa.
Đi không lâu, Dư Tội bị kéo ra, đi lên bậc thang, rồi lại xuống thang, ngửi mùi ẩm mốc, chắc là tầng hầm.
Bịch, bị ném xuống đất, đèn bật lên, Thiệu Soái giật mình, tên kia đi ra một lúc lại bắt về người nữa, vài chùm đầu kéo ra, Thiệu Soái nghiến răng nghiến lợi.
Người như gà rớt nước, toàn thân hôi thối, không phải phó cục Dư thì ai, Dư Tội thấy Thiệu Soái không sao thì trừng mắt:” Vì anh mà tôi ra thế này đấy.”
Thiệu Soái thấy Dư Tội chung số phận thì hả hê:” Đáng đời, ai bảo cậu lừa tôi, hắn là ai?”
Dư Tội đoán chừng hai người này có giao lưu rồi, Đỗ Lập Tài có ác cảm với y, nhưng tuyệt đối không có ác cảm với Thiệu Soái.
“ Tiếp theo do tôi hỏi.”
Đỗ Lập Tài mặt âm trầm rút thắt lưng ra, quất chát lên vai Dư Tội, làm y đau như bị dí sắn nóng vào người, tiếp đó tiếng dây lưng quất vang lên liên tục. Thiệu Soái nhìn tái mặt, thậm chí hoài nghi Dư Tội làm gì vợ người ta, không làm sao đánh tàn nhẫn như vậy.
Đánh tới mỏi tay, đánh một cái là thằng tiểu lưu manh chửi một tiếng không kém miếng nào, Đỗ Lập Tài nhụt chí, ngồi bịch xuống đất: “ Vì sao dùng cách đó tìm tôi?”
“ Con mẹ nó, đúng là thứ óc lợn, không hiểu lòng người.” Dư Tội từ chân lên tới đầu đều bị đánh, cảm giác da sắp toạc ra, nhưng cái mồm y không chịu thua:” Anh xảy ra chuyện, người duy nhất có thể cầu cứu là người từng là tội phạm, họ an toàn hơn cảnh sát, hơn nữa bên trên đã phán đoán ra anh lẻn về Đại Nguyên.”
“ Cậu vì muốn tôi tìm cậu nên bịa ra đống lời khó nghe đó, thế nên biết hậu quả.” Đỗ Lập Tài có vẻ rất hận những lời bịa đặt đó, mặt vặn vẹo:” Họ sao rồi?”
“ Không sao, được thả rồi, cục bảo vệ, nhưng họ cũng không nói được là ai bắt cóc.” Dư Tội nhìn Đỗ Lập Tài kích động tới thở phì phò, bổ xung:” Hẳn là có kẻ tiết lộ bí mật, khả năng cao là người mình, theo vợ anh nhớ lại, nhận được điện thoại tự xưng là chủ nhiệm trong cục tìm cô ấy có việc, vì cục của anh hành sự rất bí ẩn, nên cô ấy không cảnh giác. Sau đó có một cảnh sát đợi ở tiểu khu đón vợ anh đi, rồi đón con anh ... Sau khi xảy ra chuyện, phòng 9 phái người điều tra, chúng hành động rất chuyên nghiệp, không bạo lực, không dấu vết ...”
Đỗ Lập Tài nghe thấy vợ mình cuối cùng bị ném trong cái lò gạch bỏ hoang tự bò ra thì gào rú đấm đá như con thú điên.
Đó là sự phẫn nộ tới cực điểm không chỗ phát tiết, Dư Tội hiểu cảm giác đó:” Xin lỗi Lão Đỗ, để tìm anh, tôi không có cách nào khác.”
“ Không sao, cám ơn cạu cho tôi biết tin, cậu không sợ sao, tôi vừa giết người, cậu không báo lên cấp trên mà tiếp xúc với nghi phạm, cậu hết làm cảnh sát rồi.” Đỗ Lập Tài từ đầu đã ghét Dư Tội, nhưng vào lúc này lại thấy loại người như y với đáng tin:
“ Thế này là gì, tôi làm nhiều chuyện trái quy định nghiêm trọng hơn nhiều mà vẫn mặc cảnh phục đấy thôi, tổ chức quen rồi.” Dư Tội bĩu môi: “Ở đâu chẳng cần những người sẵn sàng thọc tay xuống bùn, họ cần tôi.”
“ Cậu vẫn vô lại như vậy.”
“ Anh bị bại lộ rồi, cho anh hai lựa chọn, hoặc giết hai chúng tôi, hoặc thả chúng tôi ra.”
Thiệu Soái nghe mà hết hồn vía, chỉ muốn bịt miệng thằng thần kinh này lại.
Đỗ Lập Tài không nói gì, tới mở còng cho Thiệu Soái, nói một câu xin lỗi, cắt thừng cho Dư Tội, nhưng đá y hai phát, sau đó rút súng đeo lên ngón tay trỏ đưa Dư Tội:” Tôi cũng cho cậu lựa chọn, hoặc giết tôi cho xong chuyện, hoặc là giúp tôi tra ra nội gián là ai.”
Dư Tội cảnh giác từ từ đứng dậy, nhìn vẻ mặt Đỗ Lập Tài rất bình tĩnh mới lấy súng, đó là sự bình tĩnh của kẻ cùng đường, cầm súng hỏi:” Thiệu Soái, nên giúp hay giết?”
“ Còn phải hỏi à, cậu ra tay nổi không, anh ta là người xấu thì giết cậu mấy lần rồi.” Thiệu Soái mắng:
“ Được, anh quyết định đấy nhé, vậy thì anh phải giúp tới cùng.” Dư Tội trả lại súng, chỗ này bẩn thỉu tìm nơi sạch sẽ mà ngồi cũng không có, thong thả kể nguồn cơn làm Thiệu Soái lần nữa hối hận, hồ đồ thế nào tự mình nhảy xuống hố rồi.
…… ……