Đúng 9 giờ, một chiếc xe chở Dư Tội rời thành phố.
Hôm qua Dư Tội tham gia hành động truy quét ma túy tới tận rạng sáng, khu khai phát bắt về một đám con nghiện, lục lọi được một đống viên viên gói gói, khi mang tất cả về thẩm vấn đã là 4 giờ hơn, chỉ chợp mắt vài tiếng không đủ xua đi cơn mệt mỏi tích tụ nhiều ngày. 8 giờ hơn lên đường mà ngáp ngắn ngáp dài.
Đang lễ mùng 1 tháng 5, thành phố tổ chức không ít hoạt động, quảng trường Trung Tây đang có đại hội âm nhạc công nhân, tối cũng có hoạt động, cái ngày lễ này thật đáng sợ, đâu cũng thấy người, đi xe như đi bộ, mất một tiếng rời thành phố, lên đường cao tốc.
Lái xe là Lý Đông Dương, tên phần tử xấu này gọi cục trưởng Dư cung kính hết mức, dù sao người ta cứu hắn ra mà, Mã Thước ngồi ở ghế phụ lái thi thoảng nhìn Dư Tội, tựa hồ bị y ngáp liên tục làm mệt lây.
“ Phó cục Dư, không phải là thèm thuốc chứ?” Mã Thước rốt cuộc không nhịn được hỏi, biểu hiện quá giống:
“ Không phải, hôm qua có hoạt động truy quét ma túy, bận rộn tới quá nửa đêm, úi da, đây không phải chuyện cho người làm.” Dư Tội dựa vào lưng ghế mà ngáp:
Mã Thước do dự, hành động này lại bắt không ít người quen, định hỏi thì Dư Tội xua tay:” Đừng nói đỡ, đám đó sao không học khôn chút, vừa thả ra đã để bị tóm, tôi cũng không mở mồm ra được nữa.”
“ Nếu đúng là phạm tội thật chỉ trách họ đen đủi thôi.”
Dư Tội nhìn ra cửa sổ:” Đi đâu đây?”
“ Phó cục Dư, chuyện thế này, cty điện ảnh Đại Hòe đầu tư bộ phim cổ trang, hôm nay bấm máy, hiện trường chắc chắn không tệ, tôi dẫn anh đi, coi như cổ vũ Mạn Lan ... Sau đó chúng ta tới sân golf Nam Trại chơi, trưa cùng ăn cơm ... Tối trở về, anh thấy sao?” Mã Thước tỏ ra hết sức nhũn nhặn:
“ Phim cổ trang à?” Chuyện này khác xa tưởng tượng của Dư Tội:
“ Vâng, phim cung đầu, giờ ăn khách lắm.”
“ Lại chẳng phải là phim cấp 3, có gì đáng xem.”
Mã Thước và Lý Đông Dương cười lớn, nam nhân dễ kiếm được đề tài chung lắm.
Bọn họ tới hơi muộn một chút, đã bắt đầu quay rồi, hai cái máy quay, một cao một thấp, còn có cả xe cẩu, quần chúng tụ thành đám đông.
Phân đoạn một: Hẹp lộ tương phùng, một nữ hiệp và một lão già thô bỉ gặp nhau, cảnh quay không có phối âm, không biết vì sao mà choảng nhau, một dùng kiếm, một dùng gậy. Dây kéo một cái, oa, nữ hiệp bay lên rồi, một chiêu thiên ngoại phi tiên đâu thấu tim lão già.
Phân đoạn hai: Kẻ thù chạm trán, hai môn phái đánh nhau, đao xoa kiếm kích, nam nam nam nữ nữ đánh nhau tưng bừng ở sơn cốc, đâm chết một nữ, nữ đó ôm bụng, mặt kích động hơn lên cao trào, nam thì hét lớn như bị cưỡng bức. Đánh đi đánh lại làm người trên núi bực mình, cầm đá lớn ném xuống, không ngờ nữ hiệp kia xoẹt xoẹt chém đá còn ngọt hơn chém rau ...
Dư Tội trề môi, loại phim này thực sự khiêu chiến năng lực lý giải của con người, sao mà chém giết nhau từ đầu tới cuối, chả hiểu gì.
Khoan, cục đá kia bị chém rất thật, sao bị chém thành hai dễ thế, giả gì mà thật thế.
Vấn đề không phải là giả thế nào, mà Dư Tội nhớ tới lần mình đi vận chuyển ma túy dấu trong ổ cứng Nhật, liệu có khả năng không, vô cùng cao, nếu một xe than mấy chục tấn, có vài ba cục than giả vô cùng giống thật, ai mà để ý.
Xem nào, phim ảnh, rồi lái xe chở than đều có ở đây cả, hai thứ tựa hồ không liên quan gì dần dần đã có sự liên kết .... Khà, Dư Tội hưng phấn hít sâu một hơi, cảm giác mình sờ tới rìa chân tướng rồi.
“ Phó cục Dư.”
“ Sao thế?” Dư Tội đang nghĩ miên man, chợt nghe thấy Mã Thước gọi liền giật bắn mình, cười cho qua: “ Bị cảnh phim trường làm nhập tâm quá, hoành tráng thật.”
“ Giờ phim gì cũng chỉ bán vé thôi, náo nhiệt chút là có người xem.” Mã Thước đưa đồ uống cho Dư Tội:
Dư Tội bật nắp hỏi:” Mà phim này kiếm được tiền không?”
“ Dựa vào kịch bản này khẳng định là không kiếm được tiền, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, có điều nếu đã tồn tại thì phải có tính hợp lý, chứ ai lại đi điên mà đốt tiền như vậy.”
Chuyện bình thường, không phải người trong nghề sao hiểu được huyền cơ, Dư Tội không hỏi kỹ, y nhìn thấy em gái mặc đồ cổ trang đang uống Sprite trông rất quái dị, cảm giác mục đích chuyến đi này không rõ ràng:” Mã Thước, gọi tôi ra xem cái này à, chẳng bằng tôi đi ngủ.”
Mã Thước háy mắt: “ Anh đừng chỉ xem phim, vừa mắt em gái nào, tôi giới thiệu cho anh.”
Dư Tội bật cười: “ Chà, trừ đóng phim còn bán thịt à?”
“ Nữ nhân nơi này muốn lên ống kính thì dựa vào kỹ thuật diễn xuất, nhưng muốn lên địa vị cao hơn thì dựa vào kỹ thuật trên giường ... Họ không ngại đâu, tuyệt đối phục tùng an bài của đoàn làm phim.” Mã Thước nói vừa đủ Dư Tội nghe:
“ Thôi anh miễn lo chuyện này đi, cứ như tôi không giải quyết được vấn đề sinh lý của mình vậy.”
“ Ha ha, chỉ là chút hiếu kinh anh thôi mà ...phó cục Dư, ngàn vạn lần đừng giận, vậy chúng ta không chơi cái này nữa, lát tới sân golf giới thiệu vài vị đại lão cho anh, mỗi người đều không đơn giản, nói không chừng tương lai có thể giúp được canh.” Mã Thước kéo Dư Tội rất không tình nguyện tới chỗ Diêu Mạn Lan, Tiết Phi nói vài câu:
Công nhận cả kỹ thuật diễn xuất lẫn kỹ thuật trên giường đều cao, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Diêu Mạn Lan rất biết ý, sai Tiết Phi tiến Dư Tội, nói chiều có hoạt động liên hoan, nhất định mời Dư Tội tham gia.
Trên xe khỏi nói, Tiết Phi bày đủ trò mua vui cho Dư Tội, lúc xuống xe khoác tay y như tình nhân, tiến vào vòng tròn danh nhân ở sân golf.
Vòng tròn phú hào chỉ từng đó người, nên gặp phải người quen rồi, Ngụy Cẩm Trình có mặt, thế chả là gì, qua loa vài câu đối phó. Chết người là Lật Nhã Phương cũng tham gia, mặc bộ váy đầm tím nhạt hở một vai trông cực kỳ tao nhã xinh đẹp, nhìn thấy y thiếu chút nữa đập vỡ ly rượu, bỏ mấy nam nhân đang lấy lòng bên cạnh, đi thẳng tới đánh giá Tiết Phi đang bám Dư Tội như sam, giọng mát mẻ:” Chà, phó cục Dư, bạn gái à?”
Không cần có duyên tới mức này chứ, Dư Tội cố ý kích thích:” Bạn tình thôi, quen chưa bao lâu.”
Ai dè Lật Nhã Phương đanh đá như thế hất thẳng ly rượu vào mặt Dư Tội quay ngoắt đi, Mã Thước và Tiết Phi hết hồn, vội vội vàng vàng vừa lau rượu vừa hỏi:” Phó cục Dư, chuyện gì thế?”
Dư Tội hời hợt đáp:” Tôi đập xe nhà họ không đền tiền cho nên hận ấy mà.”
Tiết Phi ngẩn ra, Mã Thước thì quen với phong cách hành sự của phó cục Dư rồi, giơ ngón cái:” Khí phách, chuyện này cũng dám làm.”
“ Đừng có vỗ mông bừa bãi, khí phách khí gì, đang tức giận đây, ngày lễ mà tới chỗ này làm quái gì?” Dư Tội thực sự tức giận, ai ngờ gặp Lật Nhã Phương chứ, muốn giải thích cũng không được:
Mã Thước rối rít xin lỗi, ở khu nghỉ ngơi của sân golf hai tiếng, đại bộ phận là tán gẫu với người ta, phần nhỏ là ăn uống. Trong bữa tiệc Dư Tội mới hiểu đây là các nhà đầu tư tài trợ cho bộ phim, nghe nói nể mặt giám đốc Phan Mạnh tự Bắc Kinh tới ...
Lần nữa Dư Tội lên máu rồi, Phan Mạnh chừng hai mấy chưa tới ba mươi, tên khốn đó cùng Lật Nhã Phương đi qua đi lại đám danh nhân, thương nhân, phú hào mời rượu, liên tục cám ơn. Còn Dư Tội chưa đủ tư cách để người ta mời, theo thói quen rút vào trong góc nói chuyện câu được câu chăng với Tiết Phi, cảm giác mất tự nhiên làm toàn thân y không thoải mái.