Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 813 - Q7 - Chương 041: Vở Kịch Hoang Đường. (2)

Q7 - Chương 041: Vở kịch hoang đường. (2) Q7 - Chương 041: Vở kịch hoang đường. (2)

“ Mã Thước, anh cố ý đùa tôi à?” Dư Tội để đĩa thức ăn tới bực tức hỏi Mã Thước:

Mã Thước vẫn bộ dạng sợ hãi khúm núm:” Sao tôi dám ạ, phó cục Dư muốn làm quen ai, tôi giới thiệu giúp anh. Kia là ông chủ mỏ than nổi tiếng tỉnh ta, Chu Sâm, nghe nói chuẩn bị cho con gái hơn trăm triệu hồi môn, kia là ông chủ Yến Đăng Khoa làm báo, có tiếng nói với cả cục trưởng các anh ...”

“ Cút, tôi thăng tiến còn cần tìm họ chắc?” Dư Tội khinh bỉ:

“ Kỳ thực là gặp cho quen mặt, sau này có việc gì tiếp xúc cũng dễ hơn ...”

“ Sao anh quen hết họ?”

“ Tôi là nhà cung cấp của họ, đương nhiên là quen.” Mã Thước cười thần bí:

Ăn xong thì lại tiếp tục tán gẫu, không thì chơi golf, Diêu Mạn Lan dẫn đám cô nương tới, không khí sôi động lên rất nhiều, Dư Tội lần này không nhập kịch được, mệt mỏi quá độ rồi, mơ mơ màng màng ngủ luôn.

Tiết Phi bê đồ uống về dở khóc dở cười, người ta thì muốn dựa thế bò lên mà chả có cơ hội, vị phó cục này ăn xong lăn ra ngủ, cô rón rén tới chỗ Diêu Mạn Lan đang trò chuyện với Ngụy Cẩm Trình, chỉ chỉ.

Úi dời, phó cục Dư ngủ say thật, xung quanh huyên náo vậy mà chả biết gì, Mã Thước trừng mắt với Tiết Phi: “ Làm ăn kiểu gì thế, hôm nay đó mới là nhân vật chính.”

Tiết Phi ngớ ra không tin.

Mã Thước đẩy một cái:” Làm y vui vẻ, cô không thiệt đâu.”

Dù không muốn Tiết Phi vẫn phải tới ngồi cùng với phó cục Dư, cô không hiểu, không phải giám đốc Phan là nhân vật chính sao, ai nấy đều xúm quanh chỉ mong nói một hai câu. Cô phát hiện cô gái hất rượu vào mặt Dư Tội cứ thi thoảng nhìn về phía này, không khỏi sinh nghi về quan hệ của họ, chắc chắn không đơn thuần chỉ là oan gia.

Dư Tội ngủ liền hai tiếng, sau đó lau miệng một cái, không thèm để ý tới người khác, lên đường về, kết quả không tệ, ít ra ngủ được một giấc. Tiết Phi đi đâu rồi chẳng quan tâm, giờ biết cô gái đó là nhân vật môi giới thôi.

“ Mời, phó cục Dư, thực sự xin lỗi, chiêu đãi không chu đáo, không biết anh không thích loại trường hợp này.” Mã Thước ân cần mới Dư Tội lên xe:” Hay là anh lái thử xe này xem, đoàn làm phi mới mua ... Đông Dương, xuống cho phó cục Dư thử.”

Nam nhân mà, nhìn thấy xe sang và mỹ nữ đều muốn sờ, Dư Tội không khách khí, ngồi vào ghế lái, đúng là xe tốt, động cơ mạnh mẽ, đi thử qua chỗ mấp mô không có cảm giác gì, đạp ga một cái vọt lên trăm km cũng như không, thoải mái thì khỏi cần nói.

Thoáng cái về tới thành phố, lúc này là 6 giờ tối, Mã Thước an bài Lý Đông Dương, ăn cơm xong ở Đào Viên, đưa Dư Tội về, chả bàn bạc chuyện gì, làm phí công chuẩn bị, sao giờ XHĐ cũng chậm chạp quan liêu như quan trường thế này, ăn ăn uống, chẳng được tích sự gì.

Thôi thì khách tùy ý chủ, xe đi vào bãi đỗ ngầm của dinh thự Đào Viên, Mã Thước bảo Lý Đông Dương vào đại sảnh đợi.

“ Mã Thước, có phải thấy tôi làm việc bận rộn quá, kiếm trò tiêu khiển cho tôi không?” Dư Tội bực mình ra mặt, cả ngày hôm nay chẳng được việc gì, còn gặp Lật Nhã Phương, chuốc bực vào thân:

“ Xem anh nói kìa, tôi sao dám, tìm anh là có chính sự muốn bàn.” Mã Thước chỉ: “ Vị trí số 37, nơi đó yên tĩnh.”

Xe dừng lại, một chiếc xe đỗ phía sau khởi động không có chút dấu hiệu nào, cốp xe mở ra, Mã Thước đi tới kéo roẹt tấm vải che, xuất hiện mấy thùng.

Một tiếng huýt sáo, hai người trên xe nhảy xuống, nhanh chóng rỡ hàng, Dư Tội nhìn mười mấy thùng, đùng đùng nổi giận:” Mẹ nó Mã Thước ... Mày lừa tao chở hàng cho mày ... Con ...”

Tách một tiếng nhẹ, Mã Thước rút súng chĩa vào đầu Dư Tội, chớp mắt lộ ra vẻ hung dữ, vẩy súng, Dư Tội từ từ giơ tay lên ... Tính ngàn vạn lần không ngờ toàn bộ chuyến đi là trêu y, để y không ý thức được nguy hiểm của chuyến chở hàng trên đường về ...

Hai tên chuyển hàng thấy Mã Thước bỗng nhiên rút súng cũng kinh hồn, Mã Thước hung dữ quát:” Nhanh lên.”

Tiếng quát ngắn gọn dứt khoát, hai người kia vội vội vàng vàng chuyển hàng, Mã Thước cười trêu ghẹo:” Phó cục Dư, không biết trên người mang thiết bị theo dõi không, có cũng không kịp thông bao đâu nhỉ, huống hồ chính anh áp tải hàng.”

Dư Tội nhờ lại lần mình bị lừa vận chuyển ma túy ở Quảng Đông, đúng là núi cao vẫn có núi cao hơn, lão tử gian trá như thế, kẻ xấu vẫn gian trá hơn lão tử.

“ Nói đi chứ phó cục Dư.” Mã Thước di súng về phía trước, vẻ mặt vô cùng hả hê:

“ Giờ thì các người còn cần gì để ý tới suy nghĩ của tôi.”

Không cần biết, bao nhiêu nhân chứng thấy anh lái xe, tra camera giao thông nữa là hết cãi, phó cục Dư vận chuyển ma túy, cãi thế nào cũng không xong.

“ Ha ha ha, thông minh, tôi thích anh đấy, bây giờ thì dù anh muốn cướp tiền từ chuyện làm ăn của chúng tôi hay muốn dọn cả ổ của chúng tôi thì cũng phải làm vậy thôi ..” Mã Thước chép miệng:

“ Thế à.” Dư Tội hạ tay xuống, rất bình tĩnh:” Bất kể tao làm gì, tao dám cược, mày không dám nổ súng.”

“ Có thể có, có thể không, song vì tránh phiền toái, đề phòng chút vẫn hơn.”

Lúc này hai bốn cái thùng đã chuyển lên xe phía sau, hai người kia vội vội vàng vàng lái xe rời bãi đỗ xe ngầm, Mã Thước vẫn nhìn chằm chằm Dư Tội.

Không có tí biểu cảm nào, Dư Tội nhìn chiếc xe đi xa tới không còn nghe thấy gì nữa, lạnh giọng nói: “ Mày bỏ súng xuống đi, dù là quyền cước thì tao cũng không phải là đối thủ của mày, mày sợ cái gì?”

“ Ha ha ha có gan lắm.” Mã Thước thu súng lại: “ Bây giờ là lúc tôi ra lệnh, phó cục Dư nói sao?”

“ Ai cầm súng thì người đó có quyền.” Dư Tội trả lời đơn giản:

“ Đáng tiếc súng của anh lại không thể cho chúng tôi dùng.”

“ Chúng mày muốn tao làm việc, có cái giá đủ lớn là được, làm thế này ép lão tử cởi cảnh phục theo bọn mày chắc?”

“ Không không, anh hiểu lầm rồi, anh mặc cảnh phục giúp chúng tôi nhiều hơn chứ, ví như hành động tối qua, anh nói một tiếng thì tốt quá, chúng tôi đỡ tổn thất không ít hàng.” Mã Thước rất buồn nản, tên này quá bẩn khó thiết lập được quan hệ rõ ràng:

Vẻ mặt này không giả, giờ cục chống ma túy sụp đổ, thay máu mới, tên nội gián không thể làm gì, bọn chúng mất nguồn tin, giờ biết kiếm ăn nhờ trời, Dư Tội cười khẩy: “ Vậy là muốn tao làm nội gián, chúng mày chơi được đấy, chắc lừa không ít người xuống nước.”

“ Đương nhiên, song thành pháo câm rồi ... Hỏi anh chuyện nhỏ, người này là ai?” Mã Thước đưa tới thông báo Dư Tội tìm Đỗ Lập Tài, bổ xung: “ Có người mua đầu hắn, rất đáng tiền, anh sẽ không nói là không biết chứ?”

“ Mày tốt nhất đừng dính líu tới hắn, hắn là cảnh sát cao cấp của cục chống ma túy, giết nghi phạm đang áp giải, giờ thành tội phạm bị truy nã gắt gao rồi ... “ Dư Tội bỗng nhiên lại đổi ý:” Có tin tao báo cho mày”

“ Thế sao? Anh xuống nước dễ thế.” Mã Thước không tin:

“ Nói cho mày, để mày đi nạp mạng, tội gì không làm.”

Lời này chân thật, Mã Thước vỗ vỗ vai Dư Tội:” Được, anh nhập bọn rồi đấy, có tin tức gì thông báo cho chúng tôi, có chuyện gì, chúng tôi liên lạc với anh. Nói một cách đơn giản, tôi khuyên anh ngoan ngoãn chút, đoạn phim ở Đào Viên cùng chuyện hôm nay đủ anh sống cả đời trong tù ... Đây, hợp tác vui vẻ, phó cục Dư không tiễn anh nữa, tự bắt xe về đi nhé.”

Một bó NDT ném ra, với trình độ ăn tiền của Dư Tội bây giờ nhìn một cái là biết 5 vạn, cho ngay vào lòng.

Bình Luận (0)
Comment