“ ... Tra cho tôi số di động ... 139xxx ... Cho tôi biết vị trí.” Dư Tội vừa đi vừa đợi tin tức giám thị ở nhà:
Hoa viên Tinh Vượng, tin hiệu ở đó, dùng phù hiệu cảnh sát vào tiểu khu, tới quản lý tra ra số tầng, vào thang máy tới tầng 9. Đây là tiểu khu cao cấp kiểu chung cư đơn thân, kiến trúc tinh phẩm, cả hành lang cũng có cây cối, phong cách Châu Âu, Dư Tội vừa đi vừa kiểm tra thông tin, đây là nơi tập trung lý tướng của những người ở nước ngoài về.
Phòng 90, chữ latin đẹp đẽ, gõ cửa hồi lâu không ai mở, Dư Tội đã nghe thấy tiếng bước chân rồi, chắc chắn là nấp sau mắt mèo, giơ ngón giữa lên, sau đó chỉnh lại cổ áo, quả nhiên cửa bật mở, Lật Nhã Phương mắt trợn trừng, thiếu điều chửi vào mặt.
“ Mở cửa tiếp nhận kiểm tra.” Dư Tội quát:
Lật Nhã Phương giơ hai ngón giữa, chuẩn bị đóng cửa, Dư Tội nhanh hơn, kê chân vào cửa, tay như chớp gạt xích bên trong, trực tiếp đi vào, Lật Nhã Phương tức hét lên: “ Làm gì thế hả, có tin tôi báo cảnh sát không?”
“ Báo đi tôi xem nào.”
Lật Nhã Phương đưa tay ngăn Dư Tội lại, xem ra cực kỳ để bụng từ "bạn tình" mà y dùng hôm nay: “ Muốn nói gì thì nói ở đây đi, đây là nơi ở tư nhân, trừ thợ trang trí, chưa ai được vào.”
“ Cũng được, tôi tới đây tìm hiểu vòng tròn phú hào của cô, còn cả chuyện tài trợ phim cổ trang nữa, tên giám đốc Phan ở Bắc Kinh tới là ai ... Vì sao mấy người vây quanh hắn như ruồi ...” Dư Tội nói cũng khó nghe không kém:
“ Anh quản được à, ai như ruồi chứ?” Lật Nhã Phương chả hiền lành:
“ Tôi không có thời gian giận cô đâu, sáng nay có chuyện nên mới thuận miệng nói thôi.” Dư Tội xuống nước giải thích trước:
“ Thế sao, tôi là cái gì của anh mà cần anh giải thích, nếu anh còn có chút phong độ nam nhân thì làm phiền đi ra đóng cửa từ ngoài, OK?” Lật Nhã Phương khoanh tay trước ngực cười nhạt:
Ái dà, xem ra quan hệ bạn tình đúng là chẳng chắc chắn gì cả, có chút khúc mắc là trở mặt rồi, trước kia ở trên giường gọi bảo bối thân thiết lắm.
Kỳ thực không trách được, nhiều lần thất hẹn, lại thêm chuyện hôm nay, dù là bạn gái chính thức cũng thành người xa lạ, huống hồ bạn tình, Dư Tội ngượng ngùng: “ Tôi đang theo đuổi một vụ án, sợ chúng biết quan hệ của chúng ta khiến cô liên lụy, xin lỗi.”
“ Tôi tha thứ cho anh, anh có thể đi rồi.” Lật Nhã Phương rất lãnh đạm, chỉ tay ra ngoài, không buồn nghe y nói:
Dư Tội thở dài, biết không thể vãn hồi được nữa, định rời đi, chợt đi qua mũi hít hít, ngửi thấy một cái mùi rất quen, thế là bất chấp phong độ, sán tới gần Lật Nhã Phương, hít như chó.
Lật Nhã Phương căm ghét đẩy ra: “ Xéo, tôi cảnh cáo anh, tránh xa tôi một chút.”
Dư Tội lần này không nghe, mắt lạnh lùng nhìn cô, Lật Nhã Phương thiếu tự nhiên, định đuổi người thì Dư Tội đi rồi, không phải bỏ đi mà đi quanh phòng khách, thậm chí vào nhà vệ sinh, thậm chí hít hít đồ lót trên trên mắc. Lật Nhã Phương tức giận đấm sau lưng y, tức giận lắm rồi. Dư Tội xoay người vào phòng ngủ, xác nhận đây là nơi ở một mình, trừ đi về đá giày cao gót linh tinh thì không phát hiện gì.
“ Chà, cảnh sát Dư, sao anh giống đi bắt gian thế, có phải là thất vọng không, hay để tôi gọi hết bạn tình tới cho anh xem, ai cũng đẹp trai hơn anh.”
“ Thế à, càng hạ thấp tôi càng chứng tỏ con mắt cô chả ra sao thôi.” Dư Tội nhìn cái ví ném trên sô pha, Lật Nhã Phương nhanh hơn một bước chộp lấy ví, nhưng làm sao nhanh bằng Dư Tội, bị y cướp đi:
Lật Nhã Phương như nổi điên cào cấu đấm đá loạn xạ: “ Anh là cái gì mà lấy đồ của tôi, đồ lưu manh ... Xéo ngay khỏi nhà tôi.”
Dư Tội không chút thương hương tiếc ngọc, một tay lục ví, một tay đẩy Lật Nhã Phương ngã xuống ghế sô pha, cô vừa nhổm dậy bị y dí chân một cái, thương thay giám đốc Lật lại ngã xuống.
“ Đây là cái gì?” Một thứ giống cái bình có loa, giống như công cụ chữa hen suyễn, Dư Tội nổi điên quát:
“ Anh quản được à?” Lật Nhã Phương lao tới cướp:
Bốp, Dư Tội ném mạnh xuống đất, hai người trừng mắt phẫn nộ nhìn nhau, y tức điên người vung tay tát Lật Nhã Phương hai phát không nương tình:” Cô không muốn sống nữa à, có biết đó là gì không, muốn chết thì tìm cách chết cho từ tế.”
Òa một tiếng, Lật Nhã Phương òa khóc: “ Chỉ thử một chút, tôi không nghiện ... Anh bằng vào cái gì mà đánh tôi, đồ vương bát đản ức hiếp nữ nhân ... “
Dư Tội quay người đi: “ Đúng rồi, tôi là cái gì mà quản cô ... Hút đi, hút nhiều vào, hút chết luôn đi ...”
Khóc càng to, Lật Nhã Phương chạy tới ôm lấy lưng Dư Tội, cắn y, cấu y, chửi mắng y lỡ hẹn, chửi y không coi cô ra gì, trách y có nữ nhân khác, chửi chán đẩy y đuổi đi, đẩy quá mạnh, bản thân ngã ra đất, nằm luôn đó ôm mặt khóc.
Dư Tội đứng tại chỗ một lúc nghe tiếng khóc rấm rứt sau lưng, thở dài ngồi xuống, lau nước mắt cho Lật Nhã Phương, cô không có y tới gần, xoay lưng đi.
Hết cách rồi, Dư Tội bỏ đi, Lật Nhã Phương khóc nức nở, nhưng mà Dư Tội đi đóng cửa lại, vào phòng vệ sinh vò khăn ướt, đi ra tỉ mỉ lau mặt cho Lật Nhã Phương, bế lên ghế sô pha, ôm vào lòng: “ Hút mấy lần rồi?”
Lật Nhã Phương thút thít một hồi, lẩm bẩm: “ Hai ba lần, không nhiều.”
“ Nghiện chưa?”
“ Làm sao tôi biết?”
“ Tự mình có nghiên hay không làm sao không biết, thứ này chỉ vài lần thôi là nghiện.” Dư Tội rùng mình, y chỉ dùng một lần, hưng phấn quá đi, nhớ cảm giác đó mãi, biết sự lợi hại của nó:
“ Anh quản được à?” Lật Nhã Phương quay lưng đi khóc:
“ Xin lỗi, vừa rồi không khống chế được, không nên đánh cô.” Dư Tội đứng dậy, nhặt từng thứ rơi vãi trên sàn nhà lên: “ Nhiễm phải thứ này rồi, không cả nhận ra cha mẹ đâu ... Thật đấy, tôi thấy nhiều rồi, người ta chỉ sống vì mục đích duy nhất là được hít vài hơi ... Đều bắt đầu là thử cho biết đấy ... Cô đừng nghĩ tôi dọa, tôi không có quyền quản cô ... Nhưng tôi không đành lòng nhìn cô chà hủy hoại bản thân như thế ...”
Đặt ví vào chỗ cũ, Dư Tội nhìn Lật Nhã Phương hai má hằn dấu tay, mi vương giọt lệ, nhẹ nhàng nói: “ Hứa với tôi, không đụng vào thứ này nữa nhé?”
Ừ, Lật Nhã Phương gật đầu.
“ Mai cùng tôi tới trại cai nghiện, kiểm tra toàn diện một lần, sau đó tốt nhất rời nơi này một thời gian.”
Ừ, Lật Nhã Phương nghe lời khác thường, lại gật đầu.
“ Vậy nghỉ ngơi sớm đi, mệt cả ngày rồi, mai tôi gọi cô.” Dư Tội xoay người đi nhưng bị Lật Nhã Phương giữ lấy tay, muốn rút ra không rút được, thế là không đi nữa, ngồi xuống ghế, đưa tay ôm lấy eo Lật Nhã Phương, hồi lâu không có động tác gì, cứ ôm như vậy, ôm rất chặt:
Lật Nhã Phương dần dần cũng kìm được nước mắt, quay người, tay ôm lấy cổ Dư Tội, môi giảu lên, ánh mắt hết sức u oán, Dư Tội khẽ hôn lên cánh môi lành lạnh, có chút vị mặn của nước mắt, mới đầu chỉ là nụ hôn nhẹ, chút thương tiếc ... Có điều hôn đi hôn lại thế nào, Lật Nhã Phương trong lòng y vặn vẹo, phát ra tiếng kêu như mơ ngủ, chân tay như vòi bạch tuộc quấn lấy Dư Tội, trong nụ hôn kịch liệt, để mặc Dư Tội bế lên giường ...