Trời tờ mờ sáng, một khu lầu dân cư không có gì đáng chú ý ở tiểu khu An Cư, một nam tử trằn trọc lăn qua lăn lại, "à" một tiếng giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc, trước ngực, sau lưng đẫm mồ hôi.
Lại lần nữa gặp ác mộng, người hắn như hư thoát, tuy xa rời cuộc sống đó từ lâu, nó vẫn thường xuyên quay lại trong giấc mộng ám ảnh hắn.
Mười bốn năm trước hắn nhập ngũ, đó là liên đội quá khứ vinh quang, trong chiến tranh vệ quốc hai lần thương vong toàn bộ, biên hiệu của đơn vị nhờ vào những liệt sĩ đó mà vẻ vang tới nay, hắn vô số lần nghe sự tích hào hùng qua lời chỉ đạo viên.
Mười năm trước, hắn xuất ngũ, thời đại hòa bình không còn thần thoại từ lính quèn lên tới tướng quân, khi đó còn được phân phối, nhiều xí nghiệp lớn tiếp nhận, chả hiểu khi đó nghĩ gì, hắn vào cục công an, có lẽ vì quen cuộc sống quân ngũ nề nếp rồi.
Song hiện thực tàn khốc hơn quân ngũ, vụ án liên miên, tội ác không ngưng nghỉ, hắn máy móc lặp đi lặp lại công tác, cuối cùng có ngày hỏng việc.
Một vụ án ăn trộm, bên trên giao kỳ hạn 2 tuần, không có manh mối, hắn huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát, bắt mười mấy nghi phạm có tiền án trộm cắp. Trong mắt hắn, với loại trộm cắp này chỉ có nói chuyện bằng nắm đấm, dùi cui và uy hiếp, một có kẻ hai tiền án, bị hắn dẫn vào phòng tối thẩm vấn mấy tiếng, sau đó khai ra.
Phá được án, hắn cũng nhận bản án, người biết chuyện bị đánh tàn phế, gãy một chân, khi đó chuyện rất ầm ĩ, báo tỉnh cũng đăng.
Vì thế xảy ra một màn như hài kịch, khi xe áp giải nghi phạm quay về đồng thời có xe tù đợi hắn.
Hắn còn nhớ các đồng nghiệp nắm tay chào hắn, còn nhớ đám anh em rơi lệ ôm lấy hắn, hắn nhớ mình quyết đoán rẽ đám đông, đi lên xe ...
Cuối cùng người bị hại được bồi thường lớn, hắn bị giam ba tháng sau thả ra mới biết, cha hắn bán nhà mới gom được tiền bồi thường thay con, hắn vừa ra vội vàng vào bệnh viện thăm cha, bên giường bệnh có vị khách không mời.
Tổng đội trưởng tổng đội điều tra hình sự, Hứa Bình Thu.
Người đó không chỉ mang tới thăm hỏi và quan quan tâm, còn mang tới hi vọng.
Hắn tận hiếu bên giường sáu tháng, cha hắn qua đời.
Sau đó đơn vị bảo mật có thêm một cái tên sáng chói, đặc vụ 02, giờ là Mã Bằng.
Những năm tháng đó làm sao qua được, hắn chẳng nhớ nữa, hắn còn không nhớ mình dùng qua bao nhiêu cái tên, dùng bao nhiêu thân phận, không nhớ chứng kiến bao tội ác, nhìn bao nhiều nghi phạm bị còng tay.
Ba năm trước khi cục chống ma túy chính thức tiếp nhận hắn, hắn ôm di ảnh cha khóc.
Thức dậy rồi, hắn ở trong phòng tập luyện tới toàn thân mồ hôi đầm đìa, sau đó tắm rửa, thay quần áo thường phục, vừa vặn 7 giờ, theo thông lệ hắn sẽ mua bữa sáng, sau đó ngồi xe bus đi làm, cho dù giờ chẳng có gì để làm, trong cục hỗn loạn.
Cộc cộc cộc!
Mã Bằng dựng lỗ tai lên nghe, sau đó tới mắt mèo nhìn thấy đồng nghiệp mặc cảnh phục, vừa mở ra một cái, bốn nắm người ùa vào nhìn hắn chằm chằm.
“ Chuyện gì thế?”
“ Phòng 9 cục chống ma túy quốc gia, anh là Mã Bằng phải không?” Đối phương nói giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn, đưa ra tờ giấy đóng dấu đỏ:
“ Đúng.” Mã Bằng hoạt động cánh tay vừa tập luyện quá độ:
“ Không được nhúc nhích.” Cảnh sát xuung quanh đột nhiên cảnh giác quát lên:
“ Anh bị hiềm nghi tiết lộ bí mật, đi theo chúng tôi.” Đối phương ngữ khí cứng rắn:
“ Không có chứng cứ, không có lệnh bắt giữ mà muốn bắt người à?” Mã Bằng trừng mắt:
Roạt một cái, mấy khẩu súng chía vào Mã Bằng, đối phương cười nhạt: “ Xử lý chống tiết lộ có quyền ưu tiên, tố chất tâm lý tốt nhỉ, không khẩn trương chút nào.”
Còng lách cách còng lại, Mã Bằng phản bác bất đắc dĩ:” Thế nào cũng phải có chứng cứ chứ, các anh cứ vô duyên vô cớ bắt người vậy à?”
“ Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì, anh có một cái tài khoản riêng, gửi công ty tài chính quản lý, tôi đánh cược anh không thể giải thích được số tiền trong đó, anh kiếm cả đời không kiếm được đâu.”
Tức thì Mã Bằng như bị rút xương sống, người lảo đảo.
“ Đưa đi.” Trong mắt bên kia đây không thể là bằng chững tốt hơn, quát:
Bốn cảnh sát xách Mã Bằng lên, kéo hắn xuống lầu, người bên trái quát: “ Đứng thẳng lên, hèn vậy à?”
“ Chết đến nơi rồi, không đái ra quần là may.” Người bên phải cười khẩy:
Đi qua lối rẽ cầu thang, bình thình lình có cái bóng đen lướt tới, không, là cái chân, đá vào mặt người bên phải, hắn á lên lăn xuống than.
Nghi phạm đang nhũn người chớp mắt như mãnh thú xổng chuồng, tay phải giật khuỷu vào mạng sườn, vai rùn xuống húc mạnh, đối phương không kịp đề phòng mất cân bằng ngã lăn lông lốc.
Người bị ngã phản ứng cũng nhanh, lưng chạm tường dừng lại là rút súng ra, nhưng muộn rồi, một đôi tay bị còng chĩa sùng vào hắn, đám đồng đội ngã lăn trên cầu thang, có người bất tỉnh.
“ Anh không thoát được đâu.”
“ Thử xem.” Mã Bằng đoàng một phát, một người nằm trên cầu thang vừa ý đồ lén út rút súng bị Mã Bằng bắn tiếp tục lăn lông lốc, sau đó tiếp tục dí súng vào người trước mặt:
Biết gặp phải cao thủ, người kia từ từ buông súng, Mã Bằng dùng súng đập một phát hắn xỉu luôn, lục túi lấy chìa khóa mở còng, bước xuống lầu, gặp một cảnh sát co ro trong góc cầu thang, nghi phạm chưa đái ra quần, hắn đái rồi:” Người anh em, đều mặc cảnh phục cả, đừng làm thế.”
“ Vừa rồi hung hăng lắm mà, đối phó với người mình thì mạnh tay gặp tội phạm thì nhũn chân, làm cảnh sát mà như bọn mày, tao phải đỏ mặt thay.” Mã Bằng như hổ điên xách đồng nghiệp ra ngoài:
Bên ngoài nghe tiếng súng đã phòng bị trước, bốn khẩu súng chĩa vào, người kia rối rít la lên: “ Là tôi, là tôi, đừng bắn.”
Bên kia hạ súng xuống thì đoàng đoàng đoàng, Mã Bằng lao ra bắn gục hai người, nấp sau lưng con tin, nhanh như chớp kéo đi, tay chĩa ra sau liên tục bắn áp chế.
Mã Bằng dí súng vào lưng người kia, quát: “ Bảo chúng lui.”
Người kia kinh hoàng la hét, sợ không nói ra lời nữa chỉ hét những câu vô nghĩa, nước mắt ngắn dài, kêu như cha chết mẹ chết, cảnh sát khác không dám lên, đến khi sợ không đứng nổi nữa nhũn người ngã xuống thì rắc, có tiếng cành cây gãy, thì ra thứ dí vào lưng hắn nãy giờ là cành cây, hắn lại hét lên như lợn bị chọc tiết: “ Chạy rồi ... Chạy rồi ...”
Những cảnh sát còn lại ùa cả lên, nhưng nghi phạm biến mất từ bao giờ.
Chỉ 10 phút sau, biệt đội phản ứng nhanh của đặc cảnh xuất hiện, bao vây tiểu khu, coi cảnh sát TW là thổ phỉ, quát tháo yên cầu buông súng, nhanh chóng lập dải cách lý, đợi cứu viện.
30 phút sau, từ khu lên thành phố tới tỉnh toàn bộ kinh động.
Một tiếng sau mới có tin tức được xác nhận truyền tới các đội hình cảnh đặc cảnh :" Nguyên sĩ quan cục chống ma túy Mã Bằng, hiềm nghi tiết lộ bí mật, trong quá trình bắt giữ cướp súng bắn bị thương ba cảnh sát, các đơi vị phải coi trọng cao độ, sẵn sàng tham gia truy bắt ..."
“ Là hắn sao?” Hứa Bình Thu ở văn phòng hay tin kinh hoàng tới đánh rơi cốc trà:
Nếu là phòng số 9 ra tay thì chỉ có chuyện tiết lộ bí mật mới làm họ quan tâm, nhưng mà Mã Bằng ....
Nhiều năm ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, biết rõ vụ án Quảng Châu, từng tiếp xúc với gia đình Đỗ Lập Tài, từng tiếp xúc với kẻ buôn bán ma túy ... Tim Hứa Bình Thu đập mạnh, điều kiện quá phù hợp ... Kỳ thực ông ta từng nghi ngờ Mã Bằng ngay từ đầu, nhưng không muốn thừa nhận mà thôi, dù sao là người vào sinh ra tử dưới sự chỉ huy của mình.
Đúng là dao hai lưỡi.
Hứa Bình Thu suy sụp ngồi xuống, ông ta biết đặc vụ không ai là chân tay sạch sẽ, thận phận của họ được luật pháp nhân nhượng rất lớn, nhưng lâu dần, nói không chừng vượt giới hạn.
Lần này e là đúng rồi, Hứa Bình Thu run tay, có chút hối hận, đưa một đặc vụ phục vụ quá hạn về tới cuộc sống bình thường ... Thực sự không thích hợp.