Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 818 - Q7 - Chương 046: Nhảy Mùa Cùng Ma Quỷ. (4)

Q7 - Chương 046: Nhảy mùa cùng ma quỷ. (4) Q7 - Chương 046: Nhảy mùa cùng ma quỷ. (4)

Đêm chuyển dần về khuya, công viên rừng ngập nước Nam Trại chẳng còn đep đẽ nên thơ như ban ngày, một màu đen bao phủ bốn phía, chỉ sót lại vài ánh đèn leo lét như đom đóm, bóng đêm ngày càng đậm, càng làm người ta rợn tóc gáy.

Gừ gừ, Dư Tội rùng mình, phương bắc cuối xuân vẫn lạnh run, nhất là nơi rừng rậm thế này, địa thế cao, có thể nhìn thấy nửa thành phố Đại Nguyên, mặc áo cộc tay ở chỗ không khí ẩm thấp, từng hơi lạnh truyền tới, lạnh lẽ cùng không khí ma quái, không phải chỗ hẹn hò lý tưởng.

Bóng tối, không khí ẩm thấp cùng cái lạnh cùng với chuyện xảy ra với Mã Bằng, làm y không khỏi sinh liên tưởng vận mệnh hai người đều giống như đang rơi vào vũng bùn dù liều mạng vũng vẫy thế nào cũng không tránh khỏi vận mệnh bị nhấn chìm.

Có tiếng xào xạc, giống tiếng lá cây bị gió thổi lay động, có điều lát sau có người từ sau thân cây lướt ra, tiếp cận Dư Tội:” Cậu tới rồi.”

“ Kẻ xấu sinh hảo hán, anh giỏi đấy, mang còng còn hạ được năm tên, cướp cả súng ... Có biết là đặc cảnh nhận được mệnh lệnh gì không?” Trong ánh sáng yếu ớt, sương lãng đãng, Dư Tội không cả nhìn rõ người đối diện:

“ Có phải là cho phép bắn chết tại chỗ?” Mã Bằng hời hợt nói:

“ Lão Nhị, anh rõ thế thì dù có chết cũng đùng tìm tôi chứ?” Dư Tội trách móc:

“ Cơ đơn quá, kéo theo một người, xuống đó không tịch mịch.” Mã Bằng cười như cú đêm đầy cảm giác điên cuồng tuyệt vọng, sau đó giọng lại chuyển thành bất ngờ:” Cậu vẫn còn nhớ ám hiệu của chúng ta ở Quảng Châu sao?”

Dư Tội bĩu môi:” Anh làm như toi quen nhiều đặc vụ lắm ấy.”

“ Cám ơn cậu đã tới, tôi không biết tìm ai nữa.” Mã Bằng ủ rũ nói, hồi lâu không ai lên tiếng, Dư Tội châm điếu thuốc đưa cho hắn, chắc là thừa hưởng gen của cha, y chưa bao giờ lằng nhằng an ủi người khác, Mã Bằng nhận lấy điếu thuốc:” Cậu nghi ngờ tôi hay sợ tôi?”

“ Sợ thì tôi đã chẳng tới, nghi ngờ thì có một chút, rốt cuộc vì sao phòng số 9 tới bắt anh?” Dư Tội hỏi thẳng, không phải lúc khách khí:

“ Cậu cũng cho rằng tôi là nội gián à?” Mã Bằng có chút tức giận:

“ Chẳng ai giống nội gián hơn anh, anh có đủ mọi điều kiện.” Dư Tội vậy mà gật đầu:

“ Cút sang bên, Cao Viên, Lý Phương Viễn, cục trưởng Liêu, ai biết nhà Đỗ Lập Tài cũng có thể là nội gián, bao gồm cả Lâm Vũ Tịnh chị Lâm của cậu. Cái mẹ gì mà bảo tôi giống, ai cũng giống hơn tôi.” Mã Bằng đùng đùng nổi giận, câu này rõ ràng chạm tự ái rồi:

“ Vậy vì sao họ bắt anh, vì sao anh phản ứng dữ dội như thế, cướp súng, bắn bị thương 3 nhân viên TW, Lão Nhị, thà anh làm nội gián còn chết dễ coi hơn đấy, giờ vô tội cũng xong đời rồi.” Dư Tội thấy mình khốn kiếp lắm rồi, ai ngờ còn có kẻ khốn kiếp hơn, chơi lớn tới hết đường về luôn:

Hỏi đúng chỗ hiểm rồi, Mã Băng không đáp, chỉ có đầu mấu thuốc lập lòe trong đêm.

“ Không muốn nói thì thôi, anh tống tôi vào tù được chứ tôi thì không ... Cho anh, leo qua núi Nam Trại, đi bộ mười mấy cây là rời địa phận Đại Nguyên rồi, sau đó tới thảo nguyên, chả ai bắt được anh.” Dư Tội đưa tay tới: “Với bản lĩnh của anh thì sống ở đó chẳng khó, trời cao biển rộng … ừm, dù sao cũng kiểu vậy mà.”

Một cọc tiền đưa tới trước mặt Mã Bằng, hắn không nhận, Dư Tội để xuống bên cạnh, Mã Bằng dập tắt điếu thuốc: “ Tôi tìm cậu để cậu giúp tôi, không phải vì tiền.”

“ Anh không nói với tôi thì tôi giúp anh cái gì?” Dư Tội bực mình:

Mã Bằng vung tay làm động tác mất kiên nhẫn:” Tôi nói với cậu rồi, tôi không phải nội gián.”

“ Nếu anh không có vấn đề thì sao phòng số 9 tới tìm anh?” Dư Tội lặp lại câu hỏi cũ:

Mã Bằng nghiến răng ken két:” Vì tên nội gian đó hãm hại tôi.”

Dư Tội tới gần Mã Bằng, nhìn chằm chằm, vẻ mặt hung hãn mắt trợn tròn, hơn cả Trương Phi nổi giận, thực sự không giống loại gian trá:” Rốt cuộc là anh làm gì mà bị hắn tóm đuôi?”

Mã Bằng thở dài:” Tôi có khoản tiền 200 vạn ở quỹ đầu tư bị tra ra.”

Ha ha ha, Dư Tội bất ngờ bật cười, xem ra bản lĩnh kiếm tiền của mình chưa cao, cái tên này không ngờ tích lũy được nhiều như thế.

Mã Bằng xấu mặt lắm: “ Cười cái gì mà cười, hóa trang, truy lùng, đột nhập không dựa vào tiền thì bằng gì, hơn nữa không phải tiền một mình tôi ... Bỏ đi, không nói nữa.”

“ Sao để người ta tra ra?” Dư Tội hoàn toàn thông cảm:

“ Vấn đề không phải ở đó, tôi không nói với ai hết, chỉ một mình tôi biết.” Mã Bằng như con thú giam trong lồng, lồng lộn đi qua đi lại:

“ Vậy anh từng lấy chi tiêu chưa, nhiều không?” Dư Tội tiếp xúc với đám Du Phong, Tào Á Kiệt, y biết tội phạm bị lòi đuôi ở đâu:

“ Đương nhiên rồi, tiền là để tiêu mà.” Mã Bằng thở dài:

“ Mẹ cha anh, trí khôn có bằng đấy mà còn dám giữ tiền bẩn à?” Dư Tội tức muốn đá hắn một cái, số tiền y kiếm về từ phương nam chưa dám đụng vào, cả lần làm hỏng xe của Lật Nhã Phương mà y còn không lấy ra:

“ Đừng nói tôi, tưởng tôi không biết chắc, cậu thì ít tiền lắm đấy ... Lão Hứa sai tổ chi viện đào bới cục chống ma túy, có khi chính người của cậu hại tôi.” Mã Bằng vỗ đầu nhớ ra:

“ Anh não lợn à?” Dư Tội chỉ mặt hắn chửi: “ Chuyện này Lão Hứa mà biết thì đã xử lý cách khác rồi ... À đúng, dù thế cũng cần gì phải chạy, lại còn bắn người ta, coi anh kìa, tự bịt hết đường rồi, đừng nói tôi, Lão Hứa cũng không cứu được anh. Ngu!”

“ Tôi không sợ chết, nhưng tôi không thể chết một cách hồ đồ, thằng nào chơi tôi, tôi kéo nó chết cùng.” Mã Bằng hung hăng nói:

Có tin được không? Dư Tội vẫn đang cân nhắc, nhưng dù có phải là nội gián hay không thì đây cũng là manh mối, chuyện đột ngột xảy ra vào thời điểm này, khó có thể là tình cờ:” Còn chuyện cuối cùng, sao anh biết tôi đang tra chuyện này?”

“ Lão Hứa nói với tôi, tôi định nói rõ tình huống với ông ấy, ông ấy bảo tôi tìm cậu, không tin cậu có thể hỏi ông ấy.” Mã Bằng lấy ra một cái di động, cho Dư Tội xem tin nhắn, cũng là ám hiệu:

“ Phì, nếu ông ta thừa nhận chuyện này thì anh cứ chặt đầu tôi đi, chắc chắn ông ta xóa hết dấu vết rồi.” Thế nhưng nếu đưa Lão Hứa ra thì không phải giả rồi, á, lão già khốn kiếp, chắc là không biết tin được không nên đẩy cho mình, Dư Tội vò đầu:” Tại sao anh phản ứng dữ dội như thế, sao nổ súng, anh không trả lời, tôi đi ngay.”

“ Cậu còn nhỏ, lại làm đặc vụ chưa đủ lâu đã được kéo ra rồi nên chưa hiểu đặc vụ bị đề phòng thế nào đâu, đặc vụ vốn là dao hai lưỡi, nếu chúng tôi bị hoài nghi, dù chỉ một chút, sẽ đưa tới nơi không ai biết, dùng mọi thủ đoạn khiến chúng tôi phải mở miệng ... Nhất là loại chuyện liên quan tới tiết lộ bí mật này, dù bọn họ sai, cậu cũng không bao giờ có cơ hội lên tiếng ... Không tòa án không pháp luật nào xử đặc vụ hết, tôi không nổ súng thì coi như xong rồi.”

Còn điều Mã Bằng chưa nói, đó là khoản tiền bẩn cực lớn kia nữa, nếu là mình, có lẽ cũng chuồn, dù gì thì bị người ta tra ra từng khoản thì không đơn thuần là nhận hối lộ, thế nào cũng xong.

“ Đi thôi, tôi tìm cho anh chỗ ẩn thân, giờ mục tiêu không biết là ai, kích động vô nghĩa.” Dư Tội quyết tâm rồi, đứng dậy đi luôn, Mã Bằng cũng không nghĩ gì, đi theo, hai người lần mò xuống núi, tới chỗ một chiếc xe đỗ trong bóng tối, xe của Lật Nhã Phương dư tội ấn chìa khóa:” Không sợ tôi bán anh à?”

“ Bị cậu bán cũng được, còn hơn không biết ai bán mình.” Mã Bằng nhanh chóng vào xe, giọng thê lương:

Anh hùng mạt lộ, có lẽ là thế này đây.

Đèn xe sáng lên, từ từ rời công viên, nơi này ở ngoài ô, tuyến truy lùng chưa kéo tới đây, song vẫn nghe thấy tiếng còi cảnh sát ...

....

Bình Luận (0)
Comment