“ Sân bay báo cáo, không có gì khác thường.”
“ Cao tốc phía nam báo cáo, tạm thời chưa có phát hiện gì, chúng tôi vẫn đang kiểm tra.”
“ Đường vanh đai phía tây báo cáo, không có gì khác thường ...”
Phòng chỉ huy tổng đội đặc cảnh, kênh liên lạc xè xè tiếng điện chạy, thi thoảng truyền tới tiếng báo cáo các đội, từ bắc tới nam, hơn 800 đặc cảnh tổ chức 50 trạm kiểm tra, 30 phân đội khẩn cấp.
Nhưng không phát hiện gì cả.
Tổng đội trưởng Dương Văn Bân đi qua đi lại ngoài hành lang, cửa khép hờ, nghe được tiếng thông báo bên trong.
So với trình độ huấn luyện của quân đội thì đặc cảnh bọn họ chỉ là đám trẻ con, cho nên dù đối phương có là cựu đặc vụ chăng nữa, tới giờ chưa tìm ra manh mối cũng không có gì lạ.
“ Mẹ nó, Lão Hứa moi đâu ra toàn lũ quái thai.” Dương Văn Bân tức tối chửi một câu, chuyện này vô cùng khó chơi:
“ Tổng đội trưởng, sở trưởng Thôi gọi ạ.” Thư ký thò đầu từ hành lang gọi:
Hội nghị khẩn cấp được mở ở đây, Dương Vũ Bân vội vàng lên phòng hội nghị, ai nấy mặt mày âm trầm vị phó xử trên TW xuống bộ dạng hung hăng như đang hỏi tội, từ chối bắt giữ, cướp súng chống trả làm bị thương nhân viên bắt giữ, giờ hay rồi mười mấy tiếng trôi qua không có chút tung tích nào.
Dương Vũ Bân đi vào báo cáo tình hình tìm kiếm các khu đã toàn diện triển khai, nhưng nghi phạm trừ hình ảnh rời khỏi tiểu khu, sau đó đi bộ bỏ trốn, né tránh hết camera giám sát, không có cách nào phán đoán phương hướng bỏ trốn của đối phương.
“ Tình huống giờ là thế, xử trưởng Lý, người này xuất thân đặc vụ kiêm quân nhân, trong thời gian ngắn khó mà bắt được hắn, tôi nghĩ với tình huống bây giờ, hắn lựa chọn ẩn nấp chứ không phải là báo thù xã hội ... Chúng ta tiêu hao tiếp thế này vô nghĩa, sử dụng lực lượng cảnh sát quy mô lớn là nhiễu dân.” Sở trưởng thôi rất khó chịu, người TW vươn tay bắt người không thống báo trên địa bàn của ông, đã thế còn không bắt được, gây ra sự cố lớn:
“ Được rồi, đành nghe địa phương an bài, có điều sở trưởng Thôi, bộ ra nghiêm lệnh cho chúng tôi phá án tiết lộ bí mật, chuyện này không thể trì hoãn.” Lý Lỗi biết làm mất lòng địa phương rồi, vẫn cắn răng nói:
“ Chứng cứ bắt người của các anh là gì?” Sở trưởng Thôi hỏi thẳng:
“ Toàn bộ nhân viên cục chống ma túy đều bị điều tra thu nhập, chúng tôi tra ra Mã Bằng gửi một khoản tiền vào công ty quản lý tài chính, kim ngạch 260 vạn, mới đầu gửi vào là 290 vạn, 2 năm qua, hắn thông qua điện thoại và tài khoản lấy ra 9 lần, đây là ghi chép ...” Chuyên viên chống tiết lộ bí mật phát hình ảnh trên màn hình:
“ Vậy thì không đúng rồi.” Hứa Bình Thu đột ngột nói vào:” Rút tiền trong vòng 2 năm, khi đó các anh còn chưa có vụ án này, thời gian gửi vào còn xa hơn, không liên quan tới vụ án ... Vì sao đột nhiên đưa chuyện này ra?”
“ Vậy phó sở trưởng Hứa cho rằng không nên lôi con ngựa hại bầy này ra?” Thái độ Lý Lỗi rất hùng hổ:” Chúng tôi cũng chỉ điều tra thôi.”
Chuyên viên vội xoa dịu:” Không ngờ trong quá trình điều tra xảy ra chuyện này, không phải vừa vặn là chứng cứ à?”
“ Chính các anh đề xuất chia sẻ thông tin, hợp tác phá án, manh mối chúng tôi tra ra đều báo cho các anh, vì sao chuyện lớn thế này không nói một câu?” Chuyện này đụng chạm tới giới hạn của Hứa Bình Thu, giờ ngay cả Nhâm Hồng Thành cũng bị thẩm tra, toàn bộ tổ chi viện dừng hoạt động, đừng hòng có chuyện bên trên thì muốn làm gì thì làm với ông ta, ông ta ương lên thì cũng chẳng khác Dư Tội:
“ Phòng số 9 chúng tôi làm gì cũng phải báo cáo cho phó sở Hứa anh à?” Lý Lỗi lên mặt người TW:
Không khí dần trở lên căng thẳng, sở trưởng Thôi cau mày, chưa lên tiếng thì Hứa Bình Thu mỉa mai: “ Không cần, có bản lĩnh thì bắt hắn về đi, tôi thực sự xem thường các anh đấy, 9 người cầm súng, không bắt nổi một người bị còng, có báo cáo tôi cũng không cử thứ ăn hại ấy đi làm việc.”
Mấy người TW tái mặt, Lý Lỗi vỗ bàn: “ Anh quá đáng rồi đấy, có biết mình đang nói gì không?”
“ Là anh vượt quá giới hạn, tôi sẽ phản ánh đúng sự thực lên trên, xin bộ phái đặc cảnh xuống tỉnh tôi truy bắt, căn cứ vào nguyên tắc tổ chức, tất cả người có liên quan tới Mã Bằng phải né tránh, vì thế tôi xin rút khỏi chuyện này, tôi kiến nghị tổng đội trưởng Dương cũng nên né tránh ...” Hứa Bình Thu chẳng sợ, mặt già chằng chịt gân xanh, chưa tới lượt một thẳng nhãi ranh đập bàn đập ghế ở đây:
“ Tôi xin tránh mặt, tôi đúng là cùng người này xử lý vài vụ án.” Dương Vũ Bân giơ tay phối hợp:
Mấy vị TW xấu hổ, liên tiếp thất bại, chuyện này đưa lên trên không hay ho gì, Lý Lỗi thích thể diện không nói, vị chuyên viên lên tiếng giảng hòa: “ Chuyện này do chúng tôi quá gấp gáp nên không kịp thông báo, giờ cần gấp là phải mau chóng bắt hắn về quy án, tránh gây ra đại họa.”
“ Đúng thế Lão Hứa, đây không phải lúc tức giận, giờ đối tượng đã đứng về phía đối lập với chúng ta, cần giải quyết.” Sở trưởng Thôi không muốn nhìn thấy sự hỗn loạn, huống hồ ông ta cũng là người trên TW cử xuống, sớm muộn cũng quay về, nháy mắt với Lý Lỗi:
Nếu để mất lòng toàn bộ địa phương thì mình xong đời, Lý Lỗi dù đang giận điên người vẫn xuống nước: “ Sở trưởng Thôi nói đúng, vấn đề đang điều tra tạm gác sang bên, một kẻ nguy hiểm như vậy ra ngoài xã hội, ai dám đảm bảo hắn không gây án.”
“ Tôi đám bảo.” Không ngờ Hứa Bình Thu đốp ngay một câu, mặt âm trầm: “ Tôi không chỉ đảm bảo hắn không gây án, còn đảm bảo lúc cần thiết sẽ bắt hắn về quy án, các anh không cần nghi ngờ, hắn do tôi nâng đỡ lên, bắt hắn không khó, muốn tôi lập quân lệnh trạng cũng được .... Các anh có đảm bảo không?”
“ Đảm bảo cái gì?” Lý Lỗi từng nghe tới danh tiếng Lão Hứa, không ngờ ông ta già rồi còn có dũng khí như thế:
“ Anh dám đảm bảo hắn là người lộ bí mật không, hay dám đảm bảo là tìm thấy manh mối chĩa vào Mã Bằng không? Tôi không ngại tránh đi hay phục tùng sự lãnh đạo của anh, nhưng anh đảm bảo được trong thời gian ngắn xử lý nổi việc này không? Nếu anh làm được, tôi vô cùng vinh hạnh .... “ Hứa Bình Thu thể hiện bản sắc rồi, cả lời khuyên can của sở trưởng Thôi cũng không nghe nữa:
Thế này là bức cung rồi, Lý Lỗi nuốt trái đắng vào bụng, Vương Thiếu Phong cười thầm, ái chà, không nhìn ra người bạn học này vẫn gai góc như xưa, trừ khi người ta muốn, đừng hòng ai ra lệnh được, mà giờ thì phó sở Hứa không thích đấy, làm gì nổi người ta, chuyện này với ông ta mà nói, bên nào thắng thì ông ta cũng có lợi.
Nếu Lão Hứa được thế, địa phương có nhiều quyền tự chủ hơn trong vụ án này, bản thân Lão Hứa mất lòng người TW thì làm gì có kết cục tốt, Lão Hứa thua, càng hay, ông ta loại được một đối thủ.
Vậy nên phó sở Vương tỏ thái độ không biết không nghe không thấy, lờ Lý Lỗi đi, làm người không liên quan.
Lý Lỗi nhìn sở trưởng Thôi cầu viện, sở trưởng Thôi lên tiếng: “ Đúng phải làm rõ quyền chỉ huy, nếu không lệnh phát từ nhiều cửa dễ xảy ra vấn đề, mọi người thương lượng đi, tôi khuynh hướng ngả theo đường lối điều tra các đồng chí phòng số 9.”
“ Chuyện này ... Nên để phó sở Hứa cầm lái, dù sao tôi là người ngoài.” Lý Lỗi biết sợ rồi, nếu thực sự do hắn chỉ huy, e là chả có mấy người để dùng còn xin chi viện từ bên trên thì phải giải trình nhiều thứ:
“ Được, đường lối của tôi là, rút hết lực lượng về, từ công khai sang hoạt động ngầm, chuyện thẩm tra đơn vị bảo mật tiến hành sau, toàn bộ nhân viên phòng 9 rút khỏi cục chống ma túy, toàn bộ nghe chỉ huy thống nhất của tôi, tự ý hành động bị xử lý kháng lệnh, ngoài ra nguồn tin tức của các anh phải bị thẩm tra ...”
Hứa Bình Thu không khách khí, dõng dạc nói đưa ra yêu cầu làm người TW nghe câu nói cắn răng nén giận câu đó, nhưng dưới áp lực của cục diện, đành im lặng ...
.......
Ôi lúc đó Giản Phàm không gặp được Lão Hứa, nếu không cũng chẳng ra đi như thế.