Cùng lúc tranh cãi diễn ra gay gắt ở tổng đội đặc cảnh thì Dư Tội chở Mã Bằng đã vào tiểu khu Nam Trại, tiểu khu cao cấp có cái hay, thấy xe đắt tiền không ai ngăn cản, ai nghĩ kẻ bị truy nã nghênh ngang lái cái xe giá trị hơn trăm vạn đi khoe khoang, huống hồ người ta còn dừng lại chào hỏi.
Mã Bằng tức giận: “ Khốn kiếp, tôi tưởng mình tệ lắm rồi, vậy mà cậu cả xe lẫn nhà, cậu ăn bao nhiêu tiền?”
“ Mới thế đã ngạc nhiên à, anh chưa xem tài khoản của tôi đâu.” Dư Tội tỉnh bơ dẫn Mã Bằng vào nhà:
“ Tiểu Dư cẩn thận chút, tôi nghe nói rồi, thời gian qua cậu đút túi không ít phải không? Xung quanh đồn đại về cậu nhiều lắm đấy, cẩn thận đừng để sớm muộn cũng như tôi.” Mã Bằng thấp giọng dặn:
“ Tôi đâu ăn tiền.” Dư Tội đắc ý: “ Tôi tống tiền đấy.”
“ Cậu không nghe thì thôi, đừng mừng vội, rồi tới ngày cậu phải khóc.” Mã Bằng thở dài: “ Đừng có mà không tin, đã ra giang hồ thì tới ngày phải trả giá.”
“ Hi vọng khi đó tôi vẫn trả được.”
Hai người không cùng ngôn ngữ, nhưng cùng trải qua chuyện giống nhau, có sự cảm thông. Tới cửa Dư Tội gõ mấy cái tránh sang bên làm động tác mời.
Cửa mở ra, Đỗ Lập Tài nhìn thấy Dư Tội qua mắt mèo, nhưng mở cửa lại nhìn thấy người khác, nhanh như chớp rút súng, Mã Bằng ứng biến còn nhanh hơn, bóp cổ tay Đỗ Lập Tài, tay khác rút súng dí vào trán hắn.
Đẳng cấp chênh lệnh quá rõ.
“ Mày không thoát được đâu.” Đỗ Lập Tài nghiến răng nghiến lợi:
“ Mày sẽ chết trước.” Mã Bằng xoáy nòng súng vào thái dương hắn:
“ Ấy ấy, đừng bắn, đừng bắn, đấu tay không tôi xem ai lợi hại hơn.” Dư Tội lách người vào, đóng cửa lại, không can ngăn còn đổ dầu vào lửa, bày ra bộ mặt hóng hớt:
Mã Bằng tước súng của Đỗ Lập Tài, đá một phát làm hắn văng ra xa, hai tay hai súng lao ra cửa sổ, mắt nhìn một vòng, quay lại mắng Dư Tội: “ Cậu gan lừa à, khắp nơi đang tìm hắn mà cậu dám dấu diếm ...”
Dư Tội chạy tới ôm lấy Lão Đỗ từ sau lưng đang định lao tới tấn công Mã Bằng: “ Dừng dừng dừng ... Tôi đùa đấy, đừng đánh nhau, anh em trong nhà cả, chả lẽ giúp anh lại không giúp Lão Đỗ à?”
Mã Bằng tức tới không còn gì để nói, vẫn chĩa súng về phía Đỗ Lập Tài: “ Lão Đỗ, kệ anh có tin hay không, không phải tôi bán anh.”
“ Dù là ai tôi cũng ăn miếng trả miếng.” Đỗ Lập Tài gỡ tay Dư Tội ra, ngồi bịch xuống ghế sô pha thở dốc, mắt gườm gườm:
Hai người cảnh giác lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, giờ một là chim sợ cành cong, một là chó nhà tang, cùng đồng thời nhìn Dư Tội với ánh mắt khó hiểu, như chưa từng biết y vậy.
Thằng nhóc này định làm cái quỷ gì vậy, tổ chức quân nổi dậy à?
Khắp nơi khẩn trương như ra trận, dù sao đang dịp lễ, rất sợ ác đồ cầm súng xông ra, có điều cuối cùng chứng minh quá lo rồi, Mã Bằng như biến mất vào không khí vậy.
Ngày 3 tháng 5, lệnh truy nã gửi đi toàn quốc.
Cho dù công tác bảo mật làm khá tốt, nhưng sự thực 2 cảnh sát cao cấp của cục chống ma túy bị truy nã là sự thực, sinh ra bao lời bàn tán không rõ.
Ngày 4, đại đội hai đường Kính Tông có vị khách không mời.
Dư Tội, đội trưởng đội hình sự Trang Tử Hà, phó cục trưởng phân cục khu khai phát, phó tổ trưởng tiểu tổ chi viện, phó chủ nhiệm ban huấn luyện tổng đội đặc cảnh, tổ trưởng thực địa tổ chuyên án vừa thành lập, chức danh cả đống nghe hoa mắt, vị này càng lúc càng lên như diều gặp gió, uy phong đỉnh thịnh.
Còn không à, chỉ đạo viên Lý Kiệt, đội trưởng Thiệu Vạn Qua ra đón, đồng loạt trố mắt, hôm qua mới lái Audi TT trên trăm vạn, hôm nay lái việt dã cảnh sát đeo biển Bắc Kinh, ngông nghênh đi qua cổng, phủi cảnh phục nhảy xuống xe như lãnh đạo xuống đơn vị kiểm duyệt.
“ Không thẹn là đích hệ của tổng đội trưởng, xem oai chưa?” Lý Kiệt cảm khái:
“ Quá bắt mắt, e cậu ta ngã thảm nhất.” Thiệu Vạn Qua biết lời đồn đại không hay về Dư Tội cực nhiều, người chướng mắt âm thầm chờ đợi y phạm sai lầm còn nhiều hơn:
Dư Tội tới nói rõ mục đích, thì ra là tìm Giải Băng, cập nhật tiến triển vụ án bắt cóc vợ con Đỗ Lập Tài, phó cục Dư ghê lắm, cả lời mời của chỉ đạo viên cũng không coi ra gì, đi thẳng tới chỗ bạn học.
Hai vị kia bị bỏ lại ngoài sân, mệnh lệnh của tổng đội trưởng là toàn lực phối hợp, đáng lẽ không cần chính thức thế này, thật tốn công.
Dư Tội xuống tầng hầm, qua phòng kiểm nghiệm, chu miệng huýt sáo một tiếng, nữ cảnh sát đeo khẩu trang quay đầu, gương mặt nghiêm túc ánh lên nụ cười, cô bỏ công việc đó, vừa cởi găng tay vô trùng, vừa đi ra hỏi: “ Sao cậu tới đây?”
“ Có cần thiết cần nguyên nhân sao?” Giờ Dư Tội sớm không còn là anh chàng vụng về chuyện nam nữ nữa, nhất là sau khi tiếp xúc Lật Nhã Phương thì kinh nghiệm tăng vùn vụt, cười ôn nhu: “ Tới thăm bạn không được sao?”
Tội nghiệp Chu Văn Quyên, thoáng cái mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống.
Cái cô pháp y này, không sợ người chết, chỉ sợ nam nhân, đặc biệt là Dư Tội, người mà cô luôn mang tình cảm thầm kín, đợi một lúc không thấy phản ứng gì, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, Dư Tội đang nghiêng đầu nhìn mình, mặt càng như bị thiêu đốt, lí nhí như muỗi kêu: “ Cậu, cậu ... Sao nhìn người ta như thế?”
“ Huấn luyện EQ cho bạn, bạn dậy mình cách tiếp xúc với người chết, mình dạy bạn tiếp xúc với nam nhân ...” Dư Tội tới gần làm Chu Văn Quyên luống cuống, liên tục lùi lại, không nỡ trêu nữa, an ùi: “ Được rồi đừng sợ, mình tới tìm Bánh Nướng.”
“ Cậu ấy ở gian cuối.” Chu Văn Quyên xấu hổ chỉ, lườm y trách móc:
“ Lúc khác dạy cho bạn, thế này là không được rồi, gặp nam nhân căng thẳng như thế làm sao có bạn trai, nếu ở nông thôn là bạn có mấy đứa con rồi đấy.” Dư Tội dồn cô gái tội nghiệp vào góc phòng, cười hăng hắc chu môi ra: “ Dạy bạn một chiêu, gặp nam nhân cứ coi như cái xác trên bàn giải phẫu, muốn làm gì thì làm ... Đảm bảo nam nhân đó nghe lời răm rắp ... Được rồi, trước tiên dạy bạn kỹ năng cơ bản nhất đã, đó là hôn môi, nào chúng ta thực hành …”
Chịu không nổi nữa rồi, Chu Văn Quyên hét lên che mặt chạy chạy mất.
Có điều quả báo tới rất nhanh, một lúc sau tới lượt Dư Tội muốn chạy, vừa mở cửa thấy Đổng Thiều Quân đang vừa soi kính hiển vi vừa ăn bánh bao, cái này không có gì lạ, nhưng mà thứ hắn đang nhìn vào là đống phân.
Ọe, Dư Tội nôn khan, Đổng Thiều Quân nghe thấy quay lại, cười giảo hoạt:” Ăn không?”
Ọe, Dư Tội ôm miệng quay đầu sang bên, tức giận rít lên:” Anh cố ý chơi tôi đấy à?”
“ Xưa nay tôi luôn thế, việc gì phải chuyên môn nhắm vào cậu, cậu nghĩ mình là ai?”
“ Được được được, anh giỏi, tôi phục rồi, ra đây nói chuyện.” Dư Tội không dám vào, chỗ này còn kinh khủng hơn phòng pháp y:
Nhưng Đổng Thiều Quân vẫn dửng dưng làm việc của mình, Dư Tội nghiến răng đi vào, Đổng Thiều Quân mới cười: “ Giỏi, đồng chí có tiền đồ đó, có muốn xem thử vật tôi đang nghiên cứu không?”
“ Đừng ép tôi nôn vào mặt anh.” Dư Tội tới gần giới hạn lắm rồi:
“ Không sao, cậu nôn ra tôi có thêm một mẫu vật.” Đổng Thiều Quân rút ngăn kéo ra lấy bản báo cáo kiểm nghiệm đưa Dư Tội, Dư Tội cầm lấy chạy như bay, hắn cười đều:” Chỉ có thế thôi à, lãnh đạo bé xíu mà dám vênh váo ở đây.”
Nhưng mà thừa nhận, lãnh đạo dám tới đây, còn chưa nôn trước mặt hắn chỉ có mình Dư Tội thôi.
(*) Chức danh của Dư Tội dài như mẹ Rồng ấy.