Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 821 - Q7 - Chương 049: Phó Cục Dư Uy Phong. (2)

Q7 - Chương 049: Phó cục Dư uy phong. (2) Q7 - Chương 049: Phó cục Dư uy phong. (2)

9 giờ 30 phút, Dư Tội tới tiểu khu Đỉnh Thái Phong Hoa, đường Tịnh Châu, ở nơi này gặp Giải Băng, Triệu Ngang Xuyên.

“ Được đấy phó cục Dư, lái xe Bắc Kinh rồi.” Triệu Ngang Xuyên bắt tay Dư Tội, hết sức hâm mộ:

“ Anh Triệu, thoải mái chút, nếu coi tôi là lãnh đạo thì khó nói chuyện đấy ... “ Dư Tội khách khí một câu rồi trở mặt: “ Ê Giải Băng, chức vụ tôi giờ cao hơn anh rồi đấy nhé, cảm giác thế nào, mất cân bằng tâm lý không?”

Không ngờ đánh giá thấp Giải Băng rồi, hắn cười, đưa tay ra: “ Thứ cậu có được là nhờ liều mạng mà ra, không phục không được.”

Bắt tay hơi mạnh rồi, xem ra có hiệu quả nhất định, Dư Tội cười đắc ý: “ Ái dà, vậy thái độ thế này là do chưa quên số tiền tôi lấy của anh hả?”

“ Không đâu, là do cậu cướp mất bạn gái của tôi đấy, cậu làm người ta không thể quên được.” Giải Băng vẫn cười rất phong độ, tay siết chặt hơn:

Triệu Ngang Xuyên nghe hai tên này nói chuyện mà lưng rờn rợn, bất giác lùi lại sau.

Đôi bạn học cũ nhìn nhau bật cười, trưởng thành cả rồi, chuyện cũ đều cho qua, tuy vậy Dư Tội nhìn ra trên mặt Giải Băng có thêm không ít phiền muộn, chỉ vài ba năm mà một thiếu niên xốc nổi thành tâm sự trùng trùng. Nói thật lòng Dư Tội phục tên này lắm, nghe đám Tôn Nghệ, Hùng Kiếm Phi nói là thấy, có ai không phục hắn, bất kể là công việc hay đời tư, đối xử với mọi người miễn chê, làm y không khỏi liên tưởng tới câu quân tử như ngọc: “ Này Giải Băng, trước khi nói vụ án, tôi phải nói chuyện tính cảm với anh đã.”

“ Thế à, đây có phải lĩnh vực sở trường của cậu đâu.”

“ Đúng thế, nên xưa nay tôi luôn kính nhi viễn chi, còn anh thì sao?”

“ Chả sao, khả năng là phải bái bai thôi, nguyên nhân tại tôi.” Giải Băng lắc đầu nói ngắn gọn:

“ Đùa cái gì vậy, đẹp trai thế này mà còn có lỗi à?”

“ Ha ha ha, Dư Tội, đối với nữ nhân thì cần phải dỗ dành, cưng chiều, che chở, chăm sóc ... Mà loại chuyện này với cảnh sát chúng ta mà nói là hi vọng xa vời. Một năm ở ngoài mười tháng, cưới vợ về ngang bằng với mua nón xanh về đội, độc thân cho thoải mái ...” Giải Băng vung tay rất sái thoát, xem chừng đồng chí này giác ngộ rồi:

“ Ha ha ha, càng ngày tôi nhìn anh càng vừa mắt đấy, nói quá đúng, chẳng thà đi ngủ với vợ người ta, ha ha ha ...” Dư Tội vỗ vai đồng cảm:

“ Được rồi, anh Triệu, cập nhật tình hình cho cậu ấy đi.” Giải Băng dở khóc dở cười, vội vàng kết thúc chủ đề, xem ra còn chưa đủ công phu tiếp chiêu Dư Tội:

Triệu Ngang Xuyên đi tới giới thiệu cho Dư Tội mấy chỗ gắn camera giám sát, thuật lại chuyện xảy ra hôm đó, sáng 7 h 30, Từ Tuyết Mai nhận được điện thoại của đối phương, nói vì nhiệm vụ đặc thù, muốn cô và con rời nhà vài ngày, đây là loại phương thức bảo hộ cục chống ma túy, Từ Tuyết Mai không hoài nghi, đưa con xuống lầu, bị một cảnh sát đón đi.

Chỉ đơn giản vậy thôi, sau đó phát sinh chuyện tra tấn hai mẹ con, ép Đỗ Lập Tài ở Quảng Châu phải nghe lời, ngày 14 tháng 3 họ được thả đi, vứt ở lò gạch bỏ hoang.

“ Chuyện này chắc chắn do nội gián, vì chẳng may để người nhà nhìn ra sơ hở là bứt dây động rừng ngay, mà chuyện này không cho phép có sai sót ... “ Triệu Ngang Xuyên đưa cho Dư Tội bản vẽ phác thảo: “ Trừ viên cảnh sát tới đón này thì hai mẹ con họ chỉ thấy những kẻ che mặt ... Từ Tuyết Mai thì trạng thái tinh thần tạm được, còn Đỗ Thiên giờ thấy người gặp cảnh phục là sợ hãi, đứa bé này để lại di chứng tâm lý rồi.”

“ Đi nào, tới gặp họ ...” Dư Tội nhìn hình vẽ, giá trị không lớn:

Ba người đi vào tòa nhà, lên tầng 5, tiểu khu trung cao cấp, nhìn hoàn cảnh tương đối tốt và vệ sinh sạch sẽ có thể thấy giá không nhỏ, bấm chuông xong, Dư Tội chỉnh lại cảnh phục, sợ kích thích người ta.

Bất ngờ lúc nào cũng có, Từ Tuyết Mai không ngờ là mỹ nữ tương đối có cấp bậc, nên gọi là mỹ phụ mới đúng, tuổi tác trẻ hơn thực tế nhiều, căn bản không ai nhìn ra là người mẹ có đứa con 10 tuổi.

Cô mặc một áo khoác ngoài trắng ôm gọn gàng thân thể, cổ đeo dây chuyền, con mắt Dư Tội đã tia tới ngực người ta rồi, gót chân trắng hồng, móng tay son đỏ .... Nhìn mà muốn nuốt nước bọt.

Tình huống tự thuật được ghi âm, mấy lần như nhau, Giải Băng là tên rất lịch thiệp với nữ nhân nên không hỏi nhiều, Dư Tội hỏi đứa bé, Từ Tuyết Mai rơm rớm nước mắt, chỉ phòng ngủ.

“ Đừng làm đứa bé sợ, nhẹ nhàng thôi.” Giải Băng nhỏ giọng dặn:

“ Cũng đừng dùng ngữ khí cảnh sát, đứa bé có chút trầm cảm.” Triệu Ngang Xuyên nói thêm:

Giải Băng chưa yên tâm, nói thêm: “ Nó vốn hơi sợ cảnh sát, giờ lại càng nặng, hết sức chú ý đấy.”

Chuyện này Dư Tội không biết, Đỗ Lập Tài không nói, nhưng mà nghĩ cũng dễ hiểu, có chuyện hay gì đâu, người nhà cũng kỵ húy lắm chứ.

Giải Băng khẽ đẩy cửa, xuỵt một tiếng bảo Dư Tội nhìn, hắn không biết Dư Tội mang theo mệnh lệnh gì tới mà chuyện gì cũng dính vào, nhưng vụ án này khó có khả năng phá được, vì thời gian đã qua một tháng họ mới tiếp nhận.

Đứa bé cúi đầu ngồi bên bàn thấp vẽ vời, gian phòng bừa bột, cửa sổ gắn thêm lưới thép, Dư Tội khom người xem vài bức tranh, toàn là ma quỷ, răng cưa, đội mũ to ...

“ Anh bạn nhỏ, tên là gì?” Dư Tội cẩn thận tiếp cận, đứa bé chạy ngay vào góc tường, ôm lấy mặt không dám nhìn y, thử dỗ dành vài câu rồi cẩn thận bò tới, nhưng đứa bé lại chạy sang góc khác, tay run bần bật, làn da non nớt vẫn còn mấy vết thương, y đành lui ra, như có ma lực, đứa bé trở lại bình thường:

“ Sợ gặp người lạ, thấy ai cũng thế, chỉ mẹ nó còn miễn cương giao lưu.” Giải Băng nói thật nhỏ:

“ Giám định vết thương ra sao?”

“ Đều bị dùng roi da quất.”

“ Ra tay được với trẻ con như thế, không phải kẻ đơn giản.” Dư Tội nghiến rắc ken két, khối kẻ có thể giết người nhưng chùn tay trước một đứa bé, phải khắc phục tâm lý lớn mới ra tay được, loại đó không đáng sống:

Ba người chỉ dừng lại nửa tiếng, hỏi Từ Tuyết Mai đại khái một phen, có điều nói ít, khóc thì nhiều, bộ dạng lấy nước mắt rửa mặt ấy làm người ta sinh cảm thán hồng nhan bạc mệnh, không ai dám nhắc tới chuyện Đỗ Lập Tài, có điều hiểu rằng cái nhà này coi như xong rồi.

Ra ngoài thì trời đã sắp trưa, mỹ phụ tiễn ra tận cửa, chưa tạm biệt đã đóng chặt cửa lại, xem chừng chịu đủ tổn thương.

Nối nhau ra khỏi tòa nhà, Dư Tội có điện thoại, nhận một cái như được tiêm thuốc kích thích: “ Nói thẳng, kết quả ra sao ... Có thật à ... Hàm lượng cao không? ... Được được tôi tới ngay.”

Cất di động đi chạy ngay, lên xe mới nhớ, hô:” Xin lỗi, không mời mọi người ăn cơm được, có phát hiện ...”

Nói xong xe đã vù đi mất.

“ Cái tên này trông thì chẳng ra sao, ai mà ngờ là cao thủ.” Triệu Ngang Xuyên nhìn Dư Tội đi xa, lẩm bẩm: “ Không biết cậu ta phá được vụ án không đầu không cuối này không.”

“ Hi vọng là được.” Giải Băng nhìn lên tầng lầu có hai mẹ con kia, hắn muốn tự tay bắt hung thủ lắm, nhưng không thể làm được, thở dài nói thêm: “ Vì tôi không làm gì được nữa rồi, chỉ có thể trông cậy vào cậu ấy.”

…….. …….

Bình Luận (0)
Comment