“ Khả năng tìm được rồi.” Đỗ Lập Tài nhìn di động, phấn khích tới tay run lên mất kiểm soát:
Thiệu Soái ngồi ở ghế sô pha, Mã Bằng đứng nép bên cửa sổ đều đi nhanh tới xem tin tức Dư Tội gửi về, Thiệu Soái giơ ngón cái: “ Chú Đỗ, chú thật lợi hại.”
Bọn họ lấy mẫu đất ở một số khu vực mà Đỗ Lập Tài khoanh vùng mang đi kiểm tra, cuối cùng tìm thấy nước thải có hàm lượng Hydroxybutyrates cao, đây là thành phần chủ yếu trong nước thải sản xuất ma túy, cao hơn mức bình thường tới 18 lần.
Mã Bằng đã đi ra kiểm tra bản đồ khu hành chính, nói: “ Dải sông Đại Đông Lưu, sát Dũ Xã và Đại Nguyên, thế thì khó rồi.”
“ Vì sao?”
“ Tôi từng đi qua đó, công nghiệp dấm ăn, than cốc, lò nung, công xưởng lớn nhỏ, tập thể tư nhân không biết bao nhiêu mà kể, toàn xưởng của dân địa phương.”
“ Điều kiện nghe có vẻ thích hợp.” Thiệu Soái phấn chấn:
“ Đúng, chỉ cần có kỹ thuật và nguyên liệu, ở đó giải quyết vấn đề xả thải không khó. Đó là khu vực phát triển bừa bãi thành vùng ô nhiễm nặng, lựa chọn ở đó thích hợp che dấu thời gian dài.” Đỗ Lập Tài khẳng định:
“ Vấn đề là không thể tra được, đừng nói là kiểm tra làm ma túy, tới thu thuế cũng có thể bị cư dân địa phương tấn công.” Mã Bằng lắc đầu, phép vua thua lệ làng là một đặc sắc của quốc gia này hàng nghìn năm qua rồi, tới thôn trấn người ta không nói chuyện pháp chế với anh đâu, đó là vùng "man hoang", gây chuyện một người cả thôn ùa tới, mà mọi sự kiện quần thể thì người dân luôn bị coi là "quần thể yếu thế", cảnh sát sẽ bị dư luận xã hội lên án, lãnh đạo vì đại cục sẽ chỉ gõ đầu cảnh sát mà thôi:
“ Tôi tin Dư Tội sẽ có cách, bị y nhắm vào thì coi như ngày diệt vong của chúng không xa đâu.” Đỗ Lập Tài nắm chặt tay, ánh mắt hết sức khiên định:
Niềm tin đó từ đâu ra Thiệu Soái không rõ, quen với cuộc sống bình dị, bây giờ thậm chí có chút hưng phấn cuồng nhiệt với không khí căng thẳng này, cảm giác như đang bí mật làm phản.
Sự kiên nhẫn của Mã Bằng thì kém xa Lão Đỗ, mới vài ngày hắn đã không chịu nổi, hắn thuộc trường phái hành động, cầm chai bia lên tu ừng ực, mắt đỏ như máu, cứ như thùng thuốc súng chực phát nổ, làm Thiệu Soái rất ái ngại.
2 giờ chiều, chiếc xe việt da biển Bắc Kinh lái về tổng đội điều tra hình sự tỉnh, Nhâm Hồng Thành từ ghế phụ lái nhảy xuống.
Trưa nay ở nơi trú đóng của tiểu tổ chi viện, bọn họ mở cuộc họp nhỏ, kết quả kiểm nghiệm Dư Tội mang về làm tiểu tổ chi viện, phòng số 9 cực kỳ tán thưởng, không ngờ phó cục Dư tiến bộ nhanh như thế, hiểu cả phân tích thành phần hóa học cùng quy tình sản xuất ma túy, khoanh vùng được khu vực, ngày phát hiện hang ổ chúng không xa nữa.
Giờ cái tên của phó cục Dư như mặt trời giữa trưa rồi, lúc đem tin tức nói ra thực sự không tả hết sự chấn kinh của mọi người.
Nhâm Hồng Thành đi mấy bước mới phát hiện Dư Tội chưa xuống xe, cười ha hả:” Tiểu Dư, có vẻ khẩn trương nhỉ?”
Dư Tội miệt mài phá án, liên tục lập công, cuối cùng yêu cầu của y được đáp ứng:” Nói thừa, đương nhiên rồi.”
“ Không sao, tổ chức sẽ bảo mật cho cậu.”
Bảo mật chuyện gì, tất nhiên chuyện trút hận lên người mình rồi, nói ra nghiêm túc như thế sao Dư Tội nghe chướng tai như thế, đẩy cửa xuống xe, khinh bỉ:” Bảo mật cái gì, ông còn muốn xác thực à, hừ, đánh cũng đánh rồi, làm quái gì nhau chứ.”
Bây giờ là lúc cần tìm điểm chung bỏ khác biệt, khúc mắc cần giải quyết mới có thể một lòng làm việc, Nhâm Hồng Thành khuyên nhủ:” Cậu đừng như thế, người ta vì đại cục nên mới nhẫn nhịn cậu, cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, người ta vì nhiệm vụ thôi, vậy mà cậu đánh người ta ra như thế.”
Mắt Dư Tội đảo vòng tròn, không biết là tính toán gì, bị Lão Nhâm kéo ra thao trường, ở đó có đội đặc cảnh đang huấn luyện, xếp hàng chạy đường trường, toàn thân vẫn mặc trang phục đen, bước chân đều tăm tắp, rất uy phong.
Đó là lực lượng phòng số 9 mang tới, tạm trú ở nơi này đợi mệnh lệnh, Nhâm Hòng Thành bắt chuyện với người dẫn đội, người đó chỉ xe trang bị, một người đang điều chình thiết bị.
Đó là Quách Bằng Quảng, Dư Tội không ngờ mình đánh thảm như thế mà đã bò dậy được rồi, Lão Nhâm giới thiệu người này chuyên ngành thiết bị thông tấn, trong toàn bộ số nhân viên thực địa, có thể coi là nhân vật toàn tài, còn Dư Tội nghe thấy cùng chuyên ngành với Lâm Vũ Tịnh, chỉ muốn đánh thêm.
Tố chất người ta đúng là ăn đứt đồng chí phó cục Dư, Lão Nhâm làm trung gian nói với câu, Quách Bằng Quảng nói là không sao cả, ông già quay đầu trừng mắt với Dư Tội, thái độ rõ ràng là không muốn xin lỗi.
“ Xem đi, đồng chí Quách, đừng giận cậu ta, hình cảnh cơ sở chúng tôi là thế đấy, chỉ biết dùng chân tay, cái đầu hơi bướng.” Nhâm Hồng Thành nhìn Dư Tội trấn áp:
Quách Bằng Quảng rộng lượng đưa tay ra, nụ cười rất phong độ sáng sủa:” Không sao, không đánh không quen mà ... Cảnh sát Dư, anh ra tay thật ác.”
“ Tôi coi anh là kẻ bán ma túy ... Bọn chúng đều như anh, đánh chết không mà mở miệng.” Giọng điệu Dư Tội rất quái:
Nhâm Hồng Thành nhảy vào mắng:” Dù là kẻ bán ma túy thật cũng không thể làm thế.”
“ À tôi sai rồi, tôi xin lỗi, anh rộng lượng đừng để bụng, thực sự không nhìn ra anh hóa trang điều tra, nếu không sao tôi dám bắt.” Dư Tội giọng đều đều như đọc kinh, nửa phần thành ý cũng chả có:
“ Chuyện này thường xảy ra ... Có điều đội trưởng Dư, nghe nói công tác của anh có thành tựu, nói không chừng chúng ta có ngày kề vai tác chiến.” Quách Bằng Quảng tỏ rõ thái độ một nụ cười xóa hết hận thù:
Dư Tội khiêm tốn:” Tôi chỉ dân nửa mùa, chen ngang nhất thời, tương lai còn phải dựa vào quân chính quy các anh.”
“ Khách khí, khách khí quá, à, xử trưởng Nhâm, tôi khỏe rồi, nhưng để tôi nghỉ mãi thành bệnh mất.”
Nhâm Hồng Thành thở phào, ít nhất bề ngoài coi như qua rồi: “ Sắp rồi, chỉ vài ngày nữa thôi, đã có manh mối, khi đó còn trông vào các anh.”
Người ta coi chuyện kia như chưa xảy ra, hai bên trò chuyện vài câu, người bị đánh khoát đạt, người đánh thì thiếu tự nhiên, qua quít, ánh mắt láo liên, cứ nhìn trang bị của người ta, Nhâm Hồng Thành tức lắm, kéo Dư Tội đi cho đỡ mất mặc.
“ Hôm nọ thì đòi xe của người ta, hôm nay lại thèm thiết bị thông tấn vệ tinh công suất lớn của họ, cậu vừa phải thôi chứ.” Nhâm Hồng Thành mắng:
“ Phá án xong thì xe phải trả, đồ thì không trả cũng được, tôi phải tranh thủ chứ.”
“ Cút, thứ đó làm sao có thể cho chúng ta được.”
Dư Tội vặn vẹo: “ Thống nhất chỉ huy thì không cho phép giữ riêng như vậy, chẳng may người ta chen ngang nữa thì phiền.”
“ Cho nên cậu bớt gây chuyện đi, giờ là liên hợp phá án, nếu có hành vi vi phạm rõ ràng, tôi xử cậu.” Nhâm Hồng Thành đe dọa:
“ Thôi đi, ông mà nói tôi được à, chuyện Mã Bằng, ông chùi không sạch đâu.” Dư Tội cắn trả làm Nhâm Hồng Thành tức giận đi trước vài bước, không thèm để ý tới y nữa.
Mục đích chuyến đi này là hậu viện tổng đội, tầng thượng khu túc xá độc thân, đó là khu phong tỏa, nhà có người canh gác, Dư Tội từng ở đây, nghe nói là nơi ban kiểm tra kỷ luật song quy lãnh đạo vi phạm, chỉ là y không ngờ, có một ngày chị Lâm bị đưa tới nơi này.
Chị ấy thế nào rồi, Dư Tội không biết chuyện giam hãm cầm tù này có thể biến một nữ nhân thành thế nào, chỉ nghĩ tới đó y tức giận muốn đánh người, bắt đi bắt lại, cuối cùng xảy ra chuyện toàn là người mình.
“ Phó cục Dư, nếu cậu không muốn gặp thì thôi.” Nhâm Hồng Thành quay đầu lại giục Dư Tội đang đứng ì ra đó:
“ Tôi muốn nói chuyện riêng, ông tránh đi.”
“ Này, cậu là ai, cậu nghĩ mình là người ra lệnh à?” Nhâm Hồng Thành trừng mắt:
- Không phục à, có bản lĩnh thì đi tìm nguồn ma túy đi.
Dư Tội ném một câu làm Lão Nhâm chết nghẹn, hậm hực theo sau, biết làm sao, hiện giờ toàn bộ tổ chuyên án đều nghiêng cả về phía y: