Mã Bằng là kẻ phản bội ư? Hai người hợp tác với nhau nhiều vụ án rồi, nhưng Mã Bắc rất kín tiếng, Lâm Vũ Tịnh không biết gì về hắn, chỉ bằng trực giác luôn cho hắn là người tin cậy được, nghe Dư Tội nói vậy thì á một tiếng: “ Làm sao có thể như vậy được, không thể là anh ấy.”
“ Tất cả đều có thể, Lão Đỗ cứng nhắc khắt khe, Mã Bằng thì phóng túng đã quen, chắc chắn sinh xung đột, giống em với Lão Đỗ trước kia, nói không chừng là báo thù.” Đằng nào chẳng thể minh oan được, Dư Tội không ngại gán cho Mã Bằng cái lý do phản bội chính đáng, thúc giục:” Chị biết tình hình nhà Lão Đỗ không? Em phải tìm hiểu một chút.”
“ Biết nhà anh ta, nhưng chưa từng tới, cậu biết Lão Đỗ rồi đấy, rất chính trực, nghiêm khắc, không cả biết nói đùa, con anh ấy bị tự kỷ, chuyện này cha mẹ rất kỵ húy, nên không bao giờ rủ ai tới nhà.” Lâm Vũ Tịnh thì thào:
“ Vậy là tự kỷ bẩm sinh hay là sau này?” Dư Tội bất ngờ lắm:
“ Tôi không biết, ai mà tiện hỏi.”
“ Được, hỏi chuyện chị biết nhé ... Chị biết Quách Bằng Quảng chứ?” Dư Tội bất thình lình đổi đề tài, đó là thủ đoạn tâm lý học có thể thấy được biến hóa chân thật của nội tâm:
Lâm Vũ Tịnh thoáng biến sắc, cắn môi nói: “ Xem ra cậu biết rồi?”
“ Biết gì?” Giọng Dư Tội sặc mùi nguy hiểm:
“ Cậu nghĩ là ai cũng nghĩ xấu xa dơ bẩn như cậu à? Đúng, tôi và anh ấy đóng giả tình nhân tới Hong Kong và Mã Lai, chụp vài mấy bức ảnh thân mật ... Cậu nhìn thấy rồi chứ gì? Nói thật, anh ấy đẹp trai hơn cậu nhiều, tôi động lòng thật đấy, rất mong xảy ra chuyện gì đó ... Nhưng người ta quân tử, không vô sỉ như cậu.” Lời Lâm Vũ Tịnh như con nhím xù lông đầy gái góc: “ Hài lòng chưa, Dư Tội, tôi không nợ cậu cái gì, càng không phải tài sản tư nhân của cậu, cậu có thái độ gì thế hả?”
“ Khụ, khụ ... Tốt tốt, quân tử là tốt ...” Dư Tội nhẹ người, dựa vào độ tức giận của chị Lâm là y yên tâm rồi, hai người đó hoàn toàn không có gì hết, đơn giản là đóng kịch thôi, cười lấy lòng: “ Có điều trách được em à, người phòng 9 nói chị phản bội, còn thành tình nhân của trùm ma túy, làm em chỉ muốn giết người.”
“ Tôi làm sao quan trọng như thế?” Lâm Vũ Tịnh hồ nghi: “ Cậu giả vờ đúng không? Cậu biết rồi chứ gì?”
“ Em gặp được Quách Bằng Quảng rồi, hắn tới tỉnh ta tra án, bị em bắt được đánh cho một trận, ha ha ha ...” Dư Tội cười vài tiếng ngưng bặt: “ Chị sao thế?”
“ Cậu, cậu ...” Lâm Vũ Tịnh kiếm chế lắm mới không đánh thằng nhãi này một trận: “ Cậu bớt gây chuyện đi được không, người là là người trên TW ... Tôi phải nói gì đây, cậu là cảnh sát hay lưu manh XHĐ hả? Cậu không biết hành động giống người tử tế à?”
Tuy Lâm Vũ Tịnh tức giận mắng xối xả nhưng Dư Tội nghe ra sự quan tâm, thậm chí còn nhiều hơn trước. Dư Tội càng nghe mắng thì càng cười như thằng ngốc, vì chị Lâm không hỏi Quách Bằng Quảng có làm sao không, chỉ sợ y gặp vấn đề, làm y như quả bóng bị bơm căng, muốn bay lên trời, chị Lâm vẫn thế, không thay đổi gì, có chút cứng nhắc, hung bạo, bổn phận, là cô ngốc chỉ biết chấp hành mệnh lệnh cấp trên, không may thế nào lại gặp phải y.
Cô ngốc, chị chạy không thoát rồi, Dư Tội cười lệch miệng.
Lâm Vũ Tịnh mắng một lúc, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Dư Tội, cơn giận nguôi dần, vuốt má Dư Tội thương xót:” Thật đấy, vụ án này nguy hiểm lắm, đừng háo thắng.”
“ Đừng gây chuyện nữa, tôi ở ngoài toàn mơ thấy cậu bị khai trừ thôi.”
“ Tôi không sao, cậu đừng lo, cây ngay không sợ chết đứng, oan nhất thời không thể oan cả đời.”
“ Một số lời chúng ta ra ngoài hẵng nói .... Tôi biết lòng cậu, vậy là đủ rồi ...”
“Á … Buông ra ... Ngoài kia có người ... Cậu điên rồi.”
Khi Dư Tội đi xuống cầu thang, trong lòng chỉ toàn hình ảnh Lâm Vũ Tịnh, lời dặn dò tha thiết của cô, cảm giác được quan tâm lo lắng thật hạnh phúc, phát hiện ở nơi này làm y cao hứng. Nhưng hạnh phục rồi lại không tránh khỏi chột dạ, sợ vụ án kết thúc, là lúc y và Lâm Vũ Tịnh kết thúc.
Bởi vì trong tay đối phương có quá nhiều thứ chống lại y, tới lúc nào đó chúng sẽ tung ra, đây là chuyện không tránh khỏi, vài chuyện không thể lấy cớ nhiệm vụ mà cho qua. Huống hồ Dư Tội không tin, dưới áp lực mạnh mẽ của dư luận, đừng mong cái tổ chức này sẽ đứng lên thanh minh cho y, y quá hiểu Hứa Bình Thu, nếu y gây ra rắc rối lớn hơn tác dụng, lão già đó sẽ vứt bỏ không thương tiếc.
Trong mắt người ngoài y là đích hệ của Hứa Bình Thu, là ái tướng của ông ta, kỳ thực không phải, xưa nay ông ta chỉ coi mình như quân tốt hữu dụng thôi, cơ sở của y không hề chắc chắn.
Vụ án kết thúc sẽ có rất nhiều thứ kết thúc, khả năng là cả sự nghiệp cảnh sát của y.
“ Có phát hiện gì không? Nếu là tình hình trọng yếu thì phải báo cáo với tổ chức.” Vừa ra khỏi lầu, Nhâm Hồng Thành nhắc Dư Tội một câu:
“ Tôi phát hiện chị ấy vẫn thích tôi, còn tôi cũng không thể bỏ được chị ấy.” Dư Tội nỏi rất thành khẩn, chưa bao giờ thật thà với tổ chức như thế:
Lão Nhâm tức giận phất tay bỏ đi.
Cứ mỗi lần mình nói thật là không ai tin, Dư Tội rất bực bội.
Ngày hôm đó trôi qua như thế, Dư Tội bay bổng ở trên không trung, y phải cố gắng áp chế, trong khi những người khác khẩn trương tìm nguồn ma túy, Dư Tội lại rửng mỡ tra quan hệ xã hội của nhân viên cục ma túy, với y tên nội gián này còn nguy hại hơn cả nguồn ma túy, không trừ không được ...
Ngày 5, một nhóm nam nữ mặc đồng phục cục bảo vệ môi trường xuất hiện lưu vực sông Đại Đông, men theo sông mà đi, phân chia nhau lấy mẫu đất và nước hóa nghiệm, nơi này hình thành hiện tượng kỳ quái, nước bẩn thỉu đen ngòm tanh tưởi, đường đất, nhưng nhà toàn là loại nhà lầu trang trí cầu kỳ, xe toàn xe đắt tiền.
Đây là lớp người giàu lên bằng cái giá môi trường, ở nơi này thứ bán chạy nhất không phải là sản phẩm công nghiệp gì, mà là nước tinh khiết. Tầm nhìn hạn hẹp và tham lam tạo thành vòng tròn ác tính.
Có điều mục đích chuyến đi này không phải ở đó, lượng lớn đất và nước đem tới trung tâm kiểm nghiệm tỉnh, kết quả liên tục gửi về địa chỉ IP bảo mật.
Ngày 7, kết quả kiểm nghiệm ở Bắc Kinh đã truyền về, con số không biết nói dối, chắc chắn là ở đây rồi.
Nhưng đây là nơi nào?
Đường liên thôn bị xỉ than, xỉ quặng bao vây, ra sức gây ô nhiễm, đất đai có phải của mình đâu.
Ngày hôm đó xưởng than Tinh Nhuệ xã Các Thượng đón một đoàn xe thị sát, nghe nói là ông chủ muốn bán xưởng than, ra giá tận 6000, ấy vậy còn được coi là giá phải chăng rồi đấy.
Xã trưởng nghe nói ông chủ là phú hào kín tiếng bậc nhất ở Đại Nguyên, họ Ngụy tên Cẩm Trình, vì vợ ở thôn Các Thượng, năm xưa làm xưởng rửa phân loại than, không thể không bội phục con mắt thương nghiệp của người ta, năm xưa đầu tư mộ hai trăm vạn, già bán gấp mấy chục lần.
Lai lịch người mua cũng không nhỏ, nghe đâu là vị tài chủ Bắc Kinh, còn dẫn theo không ít phú hộ Đại Nguyên tới tham quan, mấy năm qua than càng lúc càng gặp thời, những mỏ than trong khe trong rãnh cũng có người mò tới đầu tư.
Chiếm diện tích hơn 15 mẫu, lưới phòng bụi cao tới 15 mét, khi máy móc bên trong hoạt động, đứng cạnh nhau nói chuyện cũng không nghe rõ.