“ Hẳn là hắn, mẹ nó.” Mã Bằng đấm bàn đánh sầm một cái làm người khác giật nảy mình:
Dư Tội có cái PDA do tổ chuyên an cung cấp, kết nối với thông tin mới nhất, cho nên từ đó cũng có kết luận giống phía bên kia.
“ Chẳng lẽ máy chế tạo ma túy ở trong xưởng than.” Thiệu Soái hồ nghi:
“ Quá giống ... Nhưng mà chỗ tương tự xung quanh cũng không ít.” Đỗ Lập Tài ve cằm cân nhắc, chợt thấy Mã Bằng rút súng ra thì giật nảy mình, quát: “Này, anh lên cơn gì thế hả, một mình anh làm được gì?”
“ Còn hơn là cứ ngồi đây, tôi sắp phát ngán rồi, xông vào đó xem là biết.” Mã Bằng suốt ngày bị nhốt một chỗ kiên nhẫn ngày càng thấp:
“ Anh Mã, hiện giờ nơi đó không biết có tới bao nhiêu chiếc camera theo dõi, anh xuất hiện một cái là bị bắt ngay.” Thiệu Soái khuyên nhủ:
Mã Bằng chưa chịu thôi, tìm kiếm đồng minh, quay sang Dư Tội:” Chúng ta đi một chuyến không?”
“ Anh Mã, anh một chọi mười được chứ tôi thì làm gì có cái bản lĩnh đó, nghỉ ngơi đi, nơi đó nếu bị tổ chi viện theo dõi rồi thì đừng nói là tới xưởng than, anh rời đường cao tốc sẽ bị phát hiện ngay.” Dư Tội không đồng ý: “Tôi biết anh sốt ruột, nhưng càng lúc này càng không nên nóng nếu không công sức sẽ vứt đi hết, anh xem Lão Đỗ, cũng ấm ức kém gì anh đâu.”
“ Tôi có cách, hóa trang một chút, đảm bảo không ai nhận ra hết.”
“ Anh chớ coi thường công nghệ hiện nay, không dễ qua mặt đầu, người lạ xuất hiện là tăng thêm hiềm nghi đấy.”
“ Sợ chết à, tôi chắn cho cậu là được.” Mã Băng khinh bỉ:
Dư Tội vẫn đủng đỉnh: “ Tôi tất nhiên là sợ chết song chẳng sợ chết tới mức đó, mà tới đó cùng lắm chỉ bắt được máy móc thiết bị thôi, người đứng sau là ai còn chưa rõ, nơi này anh bắt công nhân, bên kia hắn chuồn mất thì anh vui lắm nhỉ?”
Câu này làm Mã Bằng ngồi bịch xuống ghế sô pha, Thiệu Soái vội đưa hắn chai bia: “ Anh Mã uống đi, uống nhiều dễ ngủ,”
Mã Bằng trừng mắt làm Thiệu Soái giật này mình, ánh mắt đó vô cùng hung bạo.
“ Sợ lão tử chạy chứ gì, nhìn lão tử giống đào binh không?” Nói rồi ngựa cổ tu ừng ực.
Mấy người kia đều đợi Dư Tội lên tiếng, nhưng y xem phim hoạt hình say sưa, thi thoảng còn há miệng cười không ra tiếng, Đỗ Lập Tài nhíu mày:” Đừng nói với tôi là cậu thực sự xem lọt thứ đó nhé.”
“ Đúng thật, xem cái này không cần động não, rất nhẹ nhõm, bảo sao thằng chó Thử Tiêu lại thích, đúng là có thể làm sạch đầu óc, lợi cho suy nghĩ, dễ khơi gợi linh cảm, dù sao thì xem cũng náo nhiệt lắm.” Dư Tội giải thích làm người ta đau răng, xem Cừu Vui Vẻ và Sói Xám mà nói ra nói ra được triết lý thì đúng là nghịch thiên:
“ Vậy cậu định đợi xem náo nhiệt thôi à?” Đỗ Lập Tài tuy không ưa gì Dư Tội, nhưng hết sức coi trọng y:
“ Không, giống đi săn ấy, thợ săn phải giỏi ẩn nấp, đợi cơ hội tốt nhất để nổ súng, con mồi cũng rất cảnh giác, giờ ai manh động trước là chắc chắn sẽ sai lầm.” Dư Tội vẫn nhìn chằm chằm màn hình: “ Kẻ nào thò đầu ra trước là sai lầm.”
“ Sợ chết còn kiếm cớ đàng hoàng, chết đi.” Mã Bằng hậm hực mắng:
“ Tôi sợ chuyện tới mức này không còn phần của chúng ta nữa thôi.” Thiệu Soái thở dài, đến lúc công sai đấu sức thì rõ ràng lực lượng bọn họ chỉ có thể ngồi xem:
Cả phòng rơi vào im lặng, người uống bia, người xem hoạt hình, người trầm tư, lo lắng, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi ...
Tinh tinh tinh ... Điện thoại của Dư Tội kêu, y lười nhác nhìn màn hình, cười: “ Có kẻ thỏ đầu ra rồi.”
Ra hiệu cho mọi người im lặng, cười dâm tiện như lưu manh trêu ghẹo tiểu cô nương:” Lan Lan, sao lại nhớ tới anh mà gọi điện thế.”
“ Nhớ anh mà, phó cục Dư có rảnh không?” Giọng Diêu Mạn Lan êm như ru:
“ Rảnh, làm gì cũng rảnh.”
“ Mấy ngày rồi không gặp anh, mai cùng nhau ăn cơm nhé.”
“ Được, mỹ nữ có lời mời, tôi chỉ muốn đi ngay bây giờ thôi.” Dư Tội xuýt xoa đói khát:
“ Hi hi, thế sao, anh nhớ tôi thật à? Phó cục Dư, mấy người chị em của tôi nhớ anh lắn đấy, anh muốn ai bồi tiếp anh nào?” Diêu Mạn Lan dài giọng ám muội:
“ Tôi là cán bộ trẻ, rất có tinh thần khai phát thứ mới mẻ đấy.”
“ Được, vậy anh nghỉ ngơi dưỡng sức để mai lại khai thác nhé ...”
“ Ha ha ha, anh đang đợi khai thác mảnh ruộng của em đấy, Lan Lan, lần này em mà trốn là anh không vui đâu nhé ....”
Nhập vai tốt quá, hoặc là căn bản không cần nhập vai mà là bản chất rồi, nhìn điệu cười dâm đãng của phó cục Dư, ai có thể lý giải được trong lòng y ẩn chứa sự cao thượng, tuy không nhiều, nhưng đủ làm y nhiều đêm trằn trọc khó ngủ.
Buổi trưa hôm sau.
Khi Phó cục Dư uống tới bước chân xiêu vẹo được ba mỹ nữ dìu xuống lầu, chuốc lấy đống ánh mắt đố kỵ của nam nhân.
Mỗi nữ nhân đều không đơn giản, nhất là nữ nhân quan hệ xã hội, bất kể là trên bàn hay trên giường, bất kể là cái miệng ở trên hay ở dưới đều hết sức lợi hại. Lấy ví dụ, phó cục Dư chỉ qua ba lượt rượu là say rồi, ngửi bên này hít bên kia làm Tiết Phi và Kim Lệ Hoa cười khúc khích suốt.
Tiết Phi nũng nịu: “ Anh thật đáng ghét.”
Kim Lệ Hoa kéo tay Dư Tội từ mông mình ra, thì thầm: “ Anh, rời phòng bao rồi, đừng như thế.”
Càng ngượng ngịu càng kích thích, phó cục Dư cứ cười ha hả suốt, sự phóng túng này làm Diêu Mạn Lan cũng không chịu nổi, không ngờ phó cục Dư say rượu lại mất lý trí như vậy, ở bàn rượu đã sờ soạng linh tinh, lời lưu manh dâm dục luôn mồm.
Mấy cô gái đều có chút không vui, rời đại sảnh khách sạn Ngũ Châu, Diêu Mạn Lan an bài hai cô gái về chuẩn bị, cô dìu Dư Tội lên ghế phụ lái, định qua ghế lái thì Dư Tội đã ngồi rồi: “ Cô kệ tôi, chiều chiều chiều , tôi phải đi làm.”
“ Hả, như vậy mà còn đi làm sao?”
“ Chứ còn gì, cảnh sát chúng tôi có thể thiếu đạo đức, không thể thiếu cần mẫn ... Tôi đi đây ... “ Dư Tội khởi động xe:
“ Có được không phó cục Dư?” Diêu Mạn Lan sợ xảy ra sự cố:
“ Cô không cho tôi cơ hội thì làm sao biết tôi có được không?” Dư Tội hau háu nhìn Diêu Mạn Lan, nữ nhân này cứ trốn trốn tránh tránh làm người ta phát thèm:
“ Tôi biết anh giỏi rồi.” Diêu Mạn Lan xấu hổ nói:
“ Vậy tối nay nhé.” Dư Tội nắm tay Diêu Mạn Lan kéo tới, chu miệng ra muốn hôn:
Diêu Mạn Lan né tránh, cười khúc khích:” Còn nói chuyện với anh nữa thì mặt tôi đỏ mất, không uyển chuyển một chút được à?”
“ Tối nay anh nhất định sẽ uyển chuyển.”
“ Đáng ghét, người ta không thèm để ý tới anh nữa.”
Diêu Mạn Lan nói rồi làm vẻ ngượng ngùng chạy mất, loại nam nhân này cô chẳng có gì bất ngờ nữa, hôm nay tặng món quà nhỏ cho y, y nhận ngay, mới ăn cơm là tới vội, nhìn bộ dạng thèm muốn cùng mấy cô gái kia đại chiến lần nữa.
Xe xiêu xiêu vẹo vẹo đi mất, khi Diêu Mạn Lan về thì hai người chị em đều rầu rĩ bực bội. Thì cũng phải thôi, với dung mạo và khí chất của bọn họ, dù là phú hào danh nhân muốn lên giường với họ không đơn giản, phải ngon ngọt lấy lòng mới được thỏa nguyện, mà đa phần họ ỡm ờ mua vui, chuốc khách say là xong chuyện, đằng này gặp tên kia vừa hiến thân và mất tiền, ai mà thích được chứ?