Diêu Mạn Lan biết tâm lý mấy cô gái kia, dùng người tất nhiên phải nuôi, mỉm cười nói: “ Thứ đặt cho hai đứa đã tới, phiên bản có giới hạn ... Còn cả thẻ vàng nữa, khi về thủ đô, tha hồ chi tiêu.”
“ Oa, chị Lan, yêu chị chết thôi.” Tiết Phi thoắt cái biến từ mưa sang nắng, ôm chầm lấy Diêu Mạn Lan:
Kim Lệ Hoa tuy cũng vui mừng, nhưng lại không hiểu, loại đãi ngộ này dùng với quan lớn còn hiểu, lấy lòng tên khoa trưởng bé xíu của Đại Nguyên thì không đáng: “ Chị Lan, loại đó em chả thấy có giá trị gì.”
“ Đúng thế, chỉ là tên lưu manh.” Tiết Phi oán hận rất sâu, nam nhân nào chả coi các cô như trứng mỏng mà cưng nựng, ít nhất bề ngoài là thế, vậy mà tên đó thuần túy coi họ là công cụ phát tiết:
“ Ha ha, mấy đứa cứ cầm tiền của mình là được rồi, còn chuyện khác thì không hiểu đâu, có điều cũng không tệ mà, một đêm thỏa mãn cả ba đứa, đã thấy bao giờ chưa?”
Đúng là chưa từng thấy, hai cô gái nhìn nhau cười khúc khích, đêm đó, thực sự làm người ta hoài niệm ...
Ợ .... Ọe ...
Ọe ...... Ọe eeeee ....
Đỗ xe ở cống bên đường nôn rất lâu, Dư Tội khó khăn lắm mới lấy lại được tỉnh táo, chiêu đổ rượu mất linh rồi, mấy em gái đó cứ ôm cổ chuốc, trên giường thắng được, chứ trên bàn thì không ăn nổi người ta.
Dư Tội đi được chưa xa, vài chục mét đã dừng lại rồi, đi nữa xảy ra tai nạn mất, y thở hồn hển, rõ ràng là bị kéo xuống nước rồi, nên quy cách tiếp đãi không cao nữa, mong người ta tặng cho vài em gái nữa à, rõ ràng chỉ muốn chuốc say đuổi đi.
Sắp kết thúc rồi ... Đám gà hoang sắp bay về phía bắc rồi.
Tin tức có được ngày hôm nay là Diêu Mạn Lan sắp đi, đoàn làm phim sẽ về phim trường Trác Châu để quay hậu kỳ, bọn họ đi cùng nhau, bắt đầu thu dọn hành trang, từng xe đạo cụ, phục trang, cùng với diễn viên, hai ngày sau lên đường.
Chuyện đó phản ánh điều gì?
Dư Tội loạng choạng đứng dậy dựa vào xe, thở hổn hển, chợt thấy chiếc Audi đi vào khách sạn Ngũ Châu, í, không ngờ là Diêu Mạn Lan ra đón.
Vội vàng rụt cổ lại, chui vào xe, nhìn chằm chằm đợi chiếc xe kia ra.
Đợi tới mười mấy phút mới thấy chiếc xe đó đi ra, y từ từ theo sau, nôn ra bảy tám phần, tuy dạ dày nhộn nhạo song đầu óc vẫn tỉnh táo, bám theo chiếc Audi đó tới đường Ngũ Nhất, dừng xe ... Không sai được, khi soái ca tóc lãng tử bồng bềnh đó vào một cửa hiệu, dù chỉ nhìn từ phía sau, y vẫn khẳng định.
Uông Thận Tu.
Dư Tội tức thì hưng phấn nhảy xuống xe, đẩy cửa vào, hai nữ phục vụ thấy nam nhân say khướt đi vào, vội vàng chạy tới, Dư Tội vung tay:” Gọi Uông Thận Tu ra đây.”
“ Dạ.” Nữ phục vụ viên sững người:
“ Hắn đâu?” Dư Tội quát:
“ Ông, ông chủ trong phòng vệ sinh.” Nữ phục vụ viên bị bộ dạng hung dữ của Dư Tội làm hoảng sợ, buột miệng nói:
“ Tiện quá, tôi vào tìm hắn ... Khà khà, nhà vệ sinh ở đâu?”
Nữ phục vụ viên chấn kinh, bộ dạng này khó tránh khỏi làm người ta nghĩ xiêu vẹo, có điều vẫn chỉ hướng, sau đó Dư Tội cười gian đi vào.
Nước chảy rào rào, gian vệ sinh rất ít, Uông Thận Tu nghĩ là khách tới không để ý, có điều khi nghe thấy tiếng cười sau lưng thì kinh hoàng rùng mình: “ Con mẹ nó, sao cậu ở đây?”
“ Ái dà, đái vào quân tôi rồi.” Dư Tội la oai oái nhảy tránh:
Uông Thận Tu vội vàng xử lý hết kéo khóa lên, nhìn Dư Tội cảm tưởng y nhăm nhe nhào bổ vào mình: “ Phó cục Dư, xu hướng tình dục của anh chưa đổi chứ?”
“ Ông chủ Uông chắc cũng chưa đổi nhỉ.” Dư Tội thu lại nụ cười nhìn đánh giá:
Uông Thận Tu không thèm để ý, định bỏ đi, nhưng bị Dư Tội ngăn lại, hắn cảnh cáo: “ Đừng quấy rầy tôi.”
“ Thôi đi, nếu không phải là thấy anh tới khách sạn Ngũ Châu thì tôi chẳng thèm, tưởng tôi không nhìn ra, bằng vào cái mặt anh, nhìn là biết nội gián rồi ... Khai ra mau, anh là số mấy?” Dư Tội hạ giọng xuống:
Sắc mặt Uông Thận Tu bình tĩnh như thường, lắc đầu: “ Chả hiểu cậu nói gì, cậu say rồi.”
“ Ờ, vậy anh có biết cái thằng ngốc số 6 truyền tin về toàn có vấn đề không?” Dư Tội cười gằn:
Ặc, Uông Thận Tu mở to mắt rồi chợt lẩm bẩm: “Hiểu rồi.”
“ Hiểu cái gì?”
“ Hành vi tìm cái chết của cậu được cho phép chứ gì?” Uông Thận Tu cũng thông minh không kém, tích tắc đã hiểu vấn đề, dùng cái này răn đe Dư Tội chớ đùa với hắn:
Đã nghi lâu rồi mà, thật không ngờ, người được chọn sau cuộc tập huấn ở Quảng Châu là Uông Thận Tu, lão già đó chưa bao giờ làm người ta hết bất ngờ, trong bí mật của lão vẫn có bí mật. Dư Tội thở dài: “ Không mời tôi vào văn phòng à?”
“ Không mời có cản được cậu không?”
Đã hiểu thân phận của nhau, hai người không cố kỵ gì nữa, giang rộng tay ôm chầm lấy nhau, người này béo má người kia, ôm nhau thân thiết về phòng. Uông Thận Tu là bạn cùng phòng của Dư Tội, xét mức độ thân thiết thì không thua kém Thử Tiêu.
Chỉ là bọn họ không biết rằng nữ phục vụ nhìn cảnh thân mật vỡ lẽ, té ra ông chủ thích nam, cô phục vụ tan nát trái tim.
“ Cụ thể thế nào tôi không tiện nói, còn cậu, sao biết là tôi?” Uông Thận Tu vẫn giữ cảnh giác:” Chuyện hôm nay tôi sẽ phản ánh lên trên.”
“ Khó gì, một đặc vụ chuyên cung cấp thông tin về Đào Viên, ngoài ra còn có cả tin riêng tư về Phan Mạnh, Ngụy Cẩm Trình, Yến Đằng ... Sau đó hôm nay tôi thấy anh gặp Diêu Mạn Lan liền đoán tám phần.” Kỳ thực Dư Tội nghi Uông Thận Tu từ lần mời hắn tới huyện Cổ Trại thực hiện mỹ nam kế rồi, nên giờ đoán không khó:” Anh tìm Diêu Mạn Lan làm gì?”
“ Cô ấy đặt một số đồ xa xỉ phẩm, tổng cộng hơn 160 vạn, đồng hồ, ví nữ, trang sức ... Tôi đi đưa hàng.” Uông Thận Tu cầm di động nhắn tin, lát sau đưa điện thoại cho Dư Tội:” Phó cục Dư, nhận điện thoại đi.”
Bên kia điện thoại là Lão Nhâm, Dư Tội vừa "a lô " một tiếng liền bị mắng té tán, dọa y về tính sổ, Dư Tội chửi lại:” Lão Nhâm, ông già tới hồ đồ rồi à? Chúng tôi là bạn học, chẳng may khiến chúng tôi chạm mặt nhau, không phải là ông tìm kích thích à? Không tin thì ông báo cáo xem ai phải viết kiểm điểm ... Đếch thèm nói với ông nữa.”
Nói xong vứt di động đi, Uông Thật Tu nhìn Dư Tội với ánh mắt quái dị, hắn đã quen phục tùng chỉ huy, giờ nhìn một cấp trên bị Dư Tội chửi mắng như thế làm há hốc mồm.
Dư Tội đi quanh văn phòng rồi ngồi lên ghế ông chủ, thoải mái móc túi ra:” Cái này cũng do chỗ anh cung cấp à?”
Một cái đồng hồ, Uông Thận Tu nhận lấy gật đầu, cty điện ảnh Đại Hòe đặt hàng chỗ hắn không ít, kinh doanh hai năm, hiệu Phong cách sống Yuppie đã rất có tiếng tăm ở tỉnh thành.
“ Lão Hứa tính xa thật, cái mặt của anh cực kỳ có sức sát thương với nữ nhân, đặc biệt đám phú bà lắm tiền nhưng cô đơn trống rỗng, anh chuyên môn chui vào váy họ đúng không?” Dư Tội chợt nhớ tới Lật Nhã Phương, cô gái đó là minh chứng rõ ràng nhất cuộc sống của mấy cô gái nhà giàu:
Uông Thận Tu biến sắc, hậm hực nói: “ Đúng đấy, không phải nói với cậu, tôi lấy tin từ những vợ bé và oán phụ nhiều hơn cậu tưởng tượng đấy, nếu đếm vinh dự, tôi không kém cậu đâu.”
“ Ha ha ha, anh bán thân cầu vinh à, ha ha ha ...”
“ Bán thân và hiến thân có gì khác nhau, dù sao là thân bất do kỷ.”
“ Cũng đúng.” Dư Tội vỗ vai Uông Thận Tu, câu sau làm y thấy không đáng cười nữa rồi: “ Thôi, không làm khó anh nữa, sau này báo tin về tổng đôi, tự bảo trọng.”