Đồn công an đường Giải Nam, thành phố Đại Nguyên, nơi đây là một trong khu trung tâm sầm uất của thành phố, vì thế mà cấp bậc đơn vị là chính khoa, không thua kém một số phân cục nhỏ.
9 giờ sáng chỉ đạo viên Nghiêm Đức Tiêu đặt báo xuống, hớp một ngụm trà Long Tỉnh mới, khoan khoái nhìn ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ, dựa vào lưng ghế, lại là một ngày làm việc nhàn nhã.
Xuân buồn thu ngủ hạ ngáp dài, cuộc sống cứ trôi qua như thế, chỉ đạo viên Nghiêm trong đám cùng khóa nổi tiếng là sống tạm bợ qua ngày. Từ trường cảnh sát tới tổng đội, từ tổng đội tới đội hình sự khu mỏ, rồi tới đồn công an đường Giải Nam, tốt nghiệp hơn 5 năm, từ một cảnh sát thường thành cảnh ti cấp hai, tới cấp độ này là không tệ.
Quan trọng là người ta không cần dựa vào cha mà dựa vào bản lĩnh leo lên.
Thế nên đồng chí Nghiêm Đức Tiêu rất ư là tự hào, hắn là chỉ đạo viên trẻ tuổi nhất hệ thống cảnh sát tỉnh Sơn Bắc, nhất trên lịch sử luôn, chưa tới 30 tuổi, không tự hào sao được.
Đổi tư thế ngồi, ngồi ở vị trí này đã lâu lắm rồi, từ vụ án ma túy được đề bạt tới nay đã hơn hai năm, cùng với hưng phấn và mới mẻ biến mất, công việc buồn chán lặp đi lặp lại của công vụ viên ít nhiều khiến sự bực bội len lỏi vào lòng Tiêu ca.
Vì sao?
Dục vọng của con người luôn luôn cao hơn năng lực, ngồi ở một vị trí lâu, ai mà không muốn leo lên.
Nhưng mà khó lắm, mới đầu biết tới nghề cảnh sát với chỉ đạo viên Nghiêm mà nói là cái nghề dễ làm ăn, chỉ việc ăn uống cầm tiền miễn phí, cái thời làm ở ban trị an thì đúng là được vài ngày như thế, nhưng càng leo lên thì cuộc sống càng gian nan.
Cái đồn công an trung thành phố này, tập trung khu thương nghiệp rồi xí nghiệp nhỏ, thương hộ, ý thức pháp chế của đám người đó còn cao hơn hắn. Đừng nói là ăn uống vòi vĩnh, mà một chuyện nhỏ xử lý không cẩn thận là đủ lời đồn thổi. Đừng nói tới chuyện loạn pháp kỷ, báo cảnh anh tới muộn vài phút, lái xe đi đưa đón vợ, thậm chí nói khó nghe một chút là có người nhắm vào anh chỉ trích, sau đó đưa lên mạng, tiếp sau đó nữa bị các bậc chí sĩ mạng thảo phạt.
Thật đấy, thói đời này nó thế chó thế ấy, thấy tội phạm thì muôn người im tiếng, nhưng mà cảnh sát chỉ cần phạm lỗi nhỏ thôi là thiên hạ chỉ trích, cứ như cảnh sát là máy móc không được có chút sai sót nào vậy.
Chỉ đạo viên bất giác sờ cái cằm nọng, sờ cái trán bóng, lại cúi đầu nhìn cảnh phục, hắn thật nhớ thời làm hình cảnh mặc thường phục lang thang cả ngày, nào như bây giờ mặc cảnh phục như gông cùm lên cổ, trói buộc bản thân.
Nghĩ thôi cũng làm chỉ đạo viên Nghiêm ứa nước mắt, nhưng bỏ đi, làm hình cảnh tự do hơn song nguy hiểm lắm.
Khẽ kéo ngăn kéo ra, đồ trong đó không nhiều, ở giữa là bức ảnh khiến người ta hoài niệm, đó là ngày hắn thăng chức chỉ đạo viên được anh em chúc mừng, bàn cơm tan hoang, đám anh em đủ trò. Tôn Nghệ ôm Lý Nhị Đông khóc, Hùng Kiếm Phi bóp cổ Dư Tội, Lạc Gia Long và Đổng Thiều Quân ép hắn và Tế muội tử chụp ảnh hôn nhau, còn náo nhiệt hơn hôm kết hôn.
À đúng rồi đấy, chỉ đạo viên Nghiêm kết hôn rồi, không còn chung sống bất hợp pháp nữa, vợ chính là mối tình đầu, nhặt được ở giữa đường, Tiêu ca hối hận lắm.
Không xem còn đỡ, xem rồi tâm sự càng nặng, Tiêu ca thở dài đóng ngăn kéo, đó gọi là lên núi lại thấy núi cao hơn, luôn cảm thấy người ta sống tốt hơn mình. Mấy anh em đúng là sống không tệ, Dư Tội lén lút làm ăn, vợ hung hãn một chút nhưng mà ai xinh đẹp nóng bỏng, ai nhìn chả ứa nước miếng, cái gì cũng có rồi, lại ở trên tổng đội thoải mái biết bao, đâu như cái đơn vị này, chuyện nhỏ xíu cũng liên quan tới hình tượng cảnh sát, càng ngày càng bị quang nghiêm ngặt.
Thậm chí hắn thấy mình không bằng tên Gấu Chó, loại đó cũng làm đội trưởng hình sự rồi, ở đường Khai Hóa, nơi đó tha hồ bắt mại dâm. Còn Lạc Gia Long, thằng đó càng hạnh phúc, cái trung tâm CCIC ấy, quá nửa là nữ cảnh, còn lãnh đạo là siêu cấp đại mỹ nữ, thằng khốn đó tới đây cười đắc ý không chỉ một lần.
Ôi ... Làm công vụ viên khó lắm.
Ôi ... Làm công vụ viên đã kết hôn càng khó.
Nhớ hồi mới yêu, hắn là ông trời, bảo sao nghe vậy, giờ vợ là trời, bao sao hắn phải cúi đầu, đến lương cũng không phải của mình, còn nhiều năm nữa mới trả hết tiền nhà, chỉ đạo viên mà thu nhập chẳng bằng nửa vợ, à không cô vợ chăm chỉ của hắn lại tăng lương rồi, không bằng một phần ba.
Trong đồn còn có chút địa vị chứ về nhà chả có tí địa vị nào, thi thoảng còn phải xin vợ tiền tiêu vặt thì địa vị đâu ra?
“ Mả cha nó, mình phải phấn chấn lên, mình phải tiến lên ... Không thể hoang phế thanh xuân thế này ...”
Chỉ đạo viên Nghiêm giơ tay như hô hào làm cách mạng, nhớ ngày tháng hào hùng, nhiệt huyết, cuộc sống này đúng là dày vò, thậm chí hắn kích động muốn tới tuyến đầu tàn khốc nhất truy bắt tội phạm.
Nhưng ... Nghĩ tới vợ, nghĩ tới kế hoạch sản xuất thế hệ sau chưa hoàn thành, vì thế lửa nhiệt huyết dâng lên lại tiêu tan.
Thôi, để người khác đi liều mạng đi, làm cảnh sát mà cao thượng quá đếch có kết quả tốt đâu.
Vì vậy lại ngả lưng ra thở ngắn than dài, lại lãng phí sinh mệnh quý giá suốt sáng, hết giờ làm Nghiêm Đức Tiêu nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi vã, rồi tiếng nữ nhân, bực bội đóng cửa lại.
Đồn công an chính là cái chỗ toàn chuyện lặt vặt phiền lòng, lớn thì mất ví, nhỏ thì mất chó mèo cũng đi tìm cảnh sát, hôm nọ còn có một thằng báo án, hẹn em gái thuê phòng, chưa kịp lên giường, mới tắm rửa xong thì quần áo mất sạch, nói không phải bạn gái, mà là bạn gái vừa quen trên mạng, cứ lằng nhằng đòi cảnh sát xử lý.
Xử lý cái gì, con gà đó chả biết bay tới tận đâu rồi, bắt sao nổi, dân cảnh phải dỗ dành mãi, đưa về nhà, hứa hẹn nhất định sẽ toàn lực điều tra.
“ Chỉ đạo viên ... Chỉ đạo viên ...”
Tiểu Liêu đang gọi hắn, giọng tới trước người, gõ cửa phòng chỉ đạo viên, phàm vụ án không xửa lý được là chạy tới xin chỉ thị lãnh đạo.
“ Vào đi.” Chỉ đạo viên Nghiêm uy phong nói:
Dân cảnh Tiểu Liêu vừa mới được tuyển vào năm nay kính lễ:” Báo cáo chỉ đạo viên, dưới kia có vụ án không dễ xử lý.”
“ Sao? Chuyện nghiệp vụ phải hỏi đồn trưởng chứ.” Thử Tiêu thấy phiền hà:
“ Đồn trưởng lên cục họp rồi ạ.”
“ Cứ theo trình tự mà làm, nên lập án thì lập án, dù sao án không phá được cả đống.” Làm lãnh đạo lâu rồi, sự khó chịu của Thử Tiêu càng lớn:
“ Dạ, nạn nhân bị lừa 8 vạn.” Tiểu Liêu giải thích gấp:
“ Hả, nhiều thế?” Thử Tiêu giật mình, với đồn công an thì đây là đại án rồi:
“ Còn bị lừa sắc nữa.”
“ Chà, giỏi lắm, khu vực chúng ta có người tài rồi, chuyện này còn tôi phải dạy à, lập án, hỏi tỉ mỉ tình hình, vào mạng nội bộ xem xem có án tương tự không, chuyện kiểu này không phải án riêng lẻ đâu ...” Thử Tiêu nghiệp vụ không vừa đâu, nhưng mà hắn lười còn ghê gớm hơn:
“ Nhưng, chỉ đạo viên ....” Tiểu Liêu gian nan nói: “ Cô ta nói là cảnh sát đồn chúng ta lừa tiền cô ta.”