“ Chuyện tử bao giờ thế, sao không nghe phong phanh gì?” Vừa tới văn phòng đơn vị bảo mật tổng đội hình sự, cái mặt quả táo của Thử Tiêu gần như dí sát vào mặt Uông Thận Tu:
“ Sao không nói với mọi người.” Tay của Hùng Kiếm Phi vò mái tóc lãng tử của Uông Thận Tu:
Uông Thận Tu gạt tay Gấu Chó, đẩy mặt Thử Tiêu, chỉ chỗ ngồi, bảo hai vị khách không mời ngồi xuống, thong thả chỉnh lại áo sau đó lườm một phát.
Lại không phải chuyện hắn quyết định được, nói cái gì.
“ Nhìn cái gì mà nhìn, tổng đội muốn giải tán thì giải tán tên mặt trắng như cậu.” Gấu Chó lườm lại:
Thử Tiêu tiếp luôn: “ Rốt cuộc là chuyện gì, Hán Gian đừng nhìn tôi u oán như thế, tôi sắp cứng rồi đấy.”
Ái dà, thứ bạn bè thế đấy, muốn đạp vào mặt, Uông Thận Tu vốn là người tính tình sáng sủa cởi mở, sau này biên chế của hắn ở đơn vị bảo mật, do tính chất công việc mà biến hắn thành người ít nói.
Giải thích cho hai tên ít cập nhật tình hình, thì ra đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của việc cải cách cơ cấu toàn tỉnh, yêu cầu tinh giản cơ cấu và nhân viên dư thừa, để cao hiệu suất công tác, chủ yếu là các cơ cấu lâm thời, còn bộ phận hình sự thì nhắm vào vấn đề tra tấn bức cung, tự tra tự sửa ...
Đúng vào thời điểm này tổ chi viện xảy va vấn đề, trong vụ án mưu sát xảy ra ở hai tp Đại Đồng, Giới Hưu, tỉnh gộp án dốc toàn lực điều tra 4 tháng, phát hiện đều là sai lầm, bắt được nghi phạm vì chứng cứ không đủ nên phải thả, truyền thông làm ầm ĩ, đẩy tiểu tổ chi viện lên đầu sóng ngọn gió.
“ Vụ án vứt xác trên cầu đường bộ đường cao tốc chứ gì?” Hung Kiếm Phi nhớ ra:
“ Vậy vụ án đó phá được chưa?” Thử Tiêu tò mò, hắn không quan tâm tới mấy chuyện này nhiều năm rồi, ngày ngày nghĩ cách xin tiền tiêu vặt của vợ đủ mệt:
“ Chính vì phá rồi mới chứng minh họ là sai, hai người bị giết đều làm huy động vốn dân gian, tổ chi viện luôn cho rằng vụ án có liên quan, có điều đại đội hai bắt được hung thủ ở Đại Đồng mới phát hiện chỉ là tình cờ, đó là hai vụ án riêng rẽ.” Uông Thận Tu giang tay làm bộ bất đắc dĩ:
“ Ra là thế.” Hùng Kiếm Phi lúc đó mới nhậm chức đội trưởng, bận sứt đầu mẻ trán, chỉ nghe nói Dư Tội xưa nay đánh đâu thắng đấy bị ngã lộn cổ, khiến không ít người chướng mắt với y được dịp tung hê ầm ĩ:
Đúng là không may, sai một lần là bao nhiêu cố gắng trước đó trôi hết theo dòng nước, cứ như là anh làm gì cũng sai vậy, song cục xử lý tiểu đội chiến công hiển hách này rất cẩn thận, không nói giữ, cũng không nói giải tán, chỉ phái thành viên tới các đơn vị khác nhau, đều là đeo chức.
Chuyện hai tháng rồi mà Thử Tiêu, Gấu Chó chẳng ngờ không biết gì hết, nhận ra anh em cùng tuổi tác chức vụ tăng lên không còn như trước dính nhau suốt ngày nữa rồi, ai cũng có cuộc sống riêng mà.
Uông Thận Tu hiểu nhầm đám kia còn lương tâm vì anh em gặp chuyện mà tới: “ Các cậu không phải lo cho Dư Nhi đâu, cậu ấy trải qua nhiều gập ghềnh rồi, nghĩ thoáng lắm ... Mà kỳ thực đây là chuyện tốt.”
“ Sao lại thành chuyện tốt?” Hùng Kiếm Phi không hiểu:
“ Cậu nghĩ mà xem, Dư Nhi công cao khó thưởng, từ khi cậu ấy về tiểu tổ chi viện, danh tiếng cứ lên mãi, lấn át hết hào quang của người khác ... Còn bây giờ đổi khóa, tôi nghe nói trên bộ sẽ có sở trưởng nhảy dù xuống, tháng sau tới tới, cục trưởng Hứa vung đao cải tổ lúc này, mọi người không ngửi ra cái gì à?” Uông Thận Tu nhìn hai bộ mặt ngơ ngác, gợi ý: “ Ví như cậu, Thử Tiêu, bằng trình độ của cậu có thể tới khu trung tâm làm chỉ đạo viên à? Ví như Gấu Chó, cậu làm đội trưởng do cục trưởng Hứa khâm điển đây.”
“ Ý gì thế, do lão tử liều mạng mà có nhé?” Hùng Kiếm Phi xưa nay không ưa tên mặt trắng này lắm:
“ Toàn thành phố hơn vạn cảnh sát, người liều mạng ít à, đến lượt cậu không?” Uông Thận Tu khinh thường:
Thử Tiêu choàng tỉnh:” Lão Hứa sắp lui rồi à?”
Nói rồi tự trả lời:” Chuẩn rồi, tranh thủ trước khi lui về, ra sức đề bạt những người từng theo ông ấy liều mạng ... Không phải nói chứ, cục trưởng Hứa ở mặt này chơi rất được, đám anh em bị ném ở Quảng Châu chúng ta đều ấm chỗ cả.”
Giờ quay đầu nhìn lại, hi sinh đều rất xứng đáng, không có cha tốt thì đừng kêu khổ.
Ba anh em thở ngắn than dài, quên cả mục đích tới đây, hỏi tung tích Dư Tội mới biết đáp án không ngờ, bên đặc cảnh mời y đi làm HLV rồi, nhưng mà nội dung làm người ta buồn cười, chống trộm cắp.
16 giờ chiều, khi Sử Thanh Hoài ngồi xe cục chống ma túy tới cục công an thì thấy Tiêu Mộng Kỳ xinh đẹp duyên dáng đứng ở bậc thềm ngó nghiêng.
Hắn không khỏi nhớ tới một chuyện cười, Hứa Bình Thu bất chấp sự phản đối của số đông phản đối đưa Tiêu Mộng Kỳ lên làm xử trưởng ban đốc sát. Không ít người xôn xao suy đoán, ai cũng cho rằng lại là chuyện muốn lên chức phải lên giường, thậm chí có kẻ tố cáo nặc danh tác phong sinh hoạt của Lão Hứa. Lão Hứa tác phong hung hãn, ở hội nghị cán bộ trung tầng chửi bới: Tôi có nhiều vấn đề lắm, chỉ có nửa dưới chưa từng để xảy ra vấn đề.
Chuyện đó biết thành trò cười, nhưng nhân vật chính khả năng đối diện với nhiều sự bất đắc dĩ.
Chứ còn gì nữa Tiêu Mộng Kỳ giờ trầm ổn hơn, cũng trầm mặc hơn, so với chủ nhiệm Tiêu khi xưa hừng hực khí thế, tích cực tiến về trước thì đã khác xa lắm rồi, chỉ có dung mạo càng xinh đẹp đằm thắm hơn, lại còn vẫn độc thân chứ, thật là hại người, làm sao tránh được lời ong tiếng ve.
Xuống xe, Sử Thanh Hoài đi tới bắt tay: “ Xin lỗi, tôi tới muộn.”
“ Không phải chuyện công, không cần giải thích với tôi, tới cả rồi, đợi anh đấy.” Tiêu Mộng Kỳ chỉ chạm nhẹ tay rồi rụt lại, xoay người đi, khoảng cách giữ vừa đủ, không thoải mái thân thiết như trước nữa:
Sử Thanh Hoài hoang mang, không biết có chuyện gì mà thông qua Tiêu Mộng Kỳ thông báo cho hắn chứ không trực tiếp, đi một lúc thấy người ta không định nói, đành phải lên tiếng hỏi: “ Còn có những ai?”
“ Không có nhiều, anh, tôi, tổng đội trưởng Vạn Thụy Thăng, chính ủy Miêu Kỳ, chi đội trưởng Thiệu, chính ủy Lý Kiệt ...”
“ Chắc chắn là có chuyện gì chứ, xử trưởng Tiêu, cô tiết lộ chút đi, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.”
“ Kỳ thực tôi cũng lấy làm lạ.” Tiêu Mộng Kỳ lắc đầu, không rõ là thực sự không biết hay không muốn nói:
Hành lang người qua người lại, nói chuyện bất tiện, Sử Thanh mấy lần nhìn trộm khuôn mặt đượm buồn của Tiêu Mộng Kỳ, không rõ vì chuyện công hay tư, quan tâm hỏi: “ Xử trưởng Tiêu, sắc mặt cô không tốt.”
“ Ừm, thời gian qua nghỉ ngơi không tốt ... Phải rồi phó cục Sử, tổ chi viện là tâm huyết của anh, giờ ra như thế, có cảm giác gì không?”
Câu này có chút chướng tai, Tiêu Mộng Kỳ nói xong chẳng đợi trả lời một mình lên lầu.
Sử Thanh Hoài mãi mới có phản ứng, trách mình không lên tiếng sao? Sao trách mình được, mà giận cái gì chứ, đại thế là vậy, phía dưới không đi theo xu thế thì còn có thể làm gì, nữ nhân chung quy quá cảm tính, dù làm cảnh sát cũng không thấy đổi được.