Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 860 - Q8 - Chương 006: Có Soái Không Tướng. (2)

Q8 - Chương 006: Có soái không tướng. (2) Q8 - Chương 006: Có soái không tướng. (2)

Tới văn phòng cục trưởng liền nghe nói cười vui vẻ, Hứa Bình Thu, Vạn Thụy Thăng, Miêu Kỳ cộng sự lâu năm, không cần quá câu nệ tôn ti trên dưới.

“ Ngồi cả đi, tùy tiện chút, hôm nay chúng ta kiêm cả công tư, tôi có điều này muốn nói với mọi người, chắc mọi người nghe nói cả rồi đấy ....” Hứa Bình Thu vẫy tay gọi Sử Thanh Hoài và Tiêu Mộng Kỳ ngồi xuống: “ Sở trưởng Thôi sắp về bộ rồi, sẽ tới vị sở trưởng mới, là ai thì chúng ta tạm không quan tâm ... Có câu làm lãnh đạo luôn có quân của mình, đó là để làm việc được thuận tiện, tôi nghĩ quân của tôi chẳng có mấy, chỉ có mọi người thôi ... Cho nên tôi gọi cả tới, tiếp theo đây bắt đầu nghị sự phát biểu thoải mái.”

Làm cục trưởng vài năm, Lão Hứa rõ ràng là mắng chửi ít, cười nhiều hơn rồi, có điều chỉ là bề ngoài thôi, vì trong thời gian ông ta nhậm chức, số người bị khai trừ nhiều nhất, nổi tiếng nhất là nửa năm trước xảy ra ở đội hình cảnh đường Khai Hóa, thu tiền bẩn, dung túng tiêu thụ xe ăn trộm, cả đội trừ những người vào tù ra thì còn lại bị khai trừ sạch.

Đây là chuyện chưa từng có.

Cho nên mặt cười chưa chắc là chuyện tốt, Lão Vạn xen vào:” Phó sở Hứa, anh cứ trực tiếp an bài đi, cho dù là cái hố thì chúng tôi cũng đâu dám không nhảy.”

Trong số những người ở đây cũng chỉ có Vạn Thụy Thăng dám nói thế với lãnh đạo, người khác cười phụ họa, Hứa Bình Thu khen:” Đúng là chỉ có Lão Vạn hiểu tôi, có điều thực sự không phải tôi đào hố, mà là còn cần mọi người lấp hố cho tôi, nói đơn giản, Vạn Qua, quan mới nhậm chức làm gì?”

“ Đốt ba bó lửa ạ.” Thiếu Vạn Qua giờ là chi đội trưởng, thoải mái đáp:

“ Đúng, tôi không giải thích nữa, hiện giờ cục diện hài hòa, ca múa thanh bình, nhưng hoàn cảnh trị an và trình độ cảnh vụ ra sao mọi người đều biết rõ hơn tôi ... Chủ nhiệm Ngô, phát mỗi người một bản ...”

Chủ nhiệm văn phòng Ngô phát tư liệu cho mọi người, là số liệu song song giữa báo cáo và thực tế.

“ Tôi sợ lãnh đạo tới, cốc trà của tôi không dễ uống.” Hứa Bình Thu nhìn đám cấp dưới xem tư liệu, Miêu Kỳ là thứ khôn lỏi không hi vọng gì, Vạn Thụy Thăng xuất thân công tác chính trị thì trình độ cao tới đâu được, chỉ hi vọng đám người trẻ tuổi Tiêu Mộng Kỳ, Thiệu Vạn Qua, Lý Kiệt thôi:

“ Thế này khó ăn nói với lãnh đạo mới rồi.” Vạn Thụy Thăng lẩm bẩm, tỉ lệ phá án mạng sáng tạo mức thấp kỷ lục:

“ Ăn nói được đã chẳng cần mời anh, quái, bình thường biểu hiện đều không tệ, sao đúng lúc quan trọng đều tuột xích thế này, cả đại đội hai cũng có vài vụ án trọng điểm không phá được.”

Cho dù giờ Giải Băng mới là đội trưởng đội hai chuyên phụ trách các vụ trọng án, Thiệu Vạn Qua và Lý Kiệt đều thấy mất mặt, biết lãnh đạo không vui, Miêu Kỳ nói đỡ:” Phá án cần thời gian, cách tổng kết nửa năm đầu còn xa mà, điều chỉnh một chút là qua.”

Hừa Bình Thu lườm một phát nói: “ Xem phía sau.”

Lúc này xem nhanh nhất là Tiêu Mộng Kỳ đã tới trang cuối, nhìn loạt con số cô bật cười, nhịn không nổi.

Lão Hứa cũng cười: “ Ai muốn cười cứ cười đi, dù sao là chuyện xấu không ai muốn truyền ra ngoài.”

Từ tháng 1 đến tháng 3, tỉ lệ phá vụ cướp đoạt tài sản là 47%, lừa đảo chiếm đoạt tài sản 17%, trong khi con số này năm ngoái là 62% và 36%, kém xa tỉ lệ trung bình toàn quốc.

Nếu con số đó chưa đủ chấn động thì tiếp theo càng thêm kinh người, vẻn vẹn phân cục Cổ Lâu, vụ án tồn đọng các năm loại lừa đảo tài sản đã lên tới hơn 2700 vụ.

“ Chuyện này ... Do chúng tôi công tác không tốt ... Kiểm điểm sâu sắc ...” Thiệu Vạn Qua đỏ mặt ấp úng:

Hứa Bình Thu phất tay ngăn lại: “ Kiểm điểm thì không cần, tôi biết các cậu vất vả, song chỉ đồng tình chứ không giảm áp lực đâu đấy ... Tôi tin ở cơ sở, vấn đề càng nghiêm trọng hơn, vụ án mạng, cướp bóc, cưỡng bức, nổ súng thì tạm thời chưa tính, những loại án đó không ai dám lơ là ... Nhưng mà án lừa đảo, trước kia đâu có nhiều thế, sao bây giờ kém thế này? Ai có nghiên cứu về vấn đề này nói nghe xem nào ....”

Người nọ nhìn người kia, phó cục Miêu Kỳ đành nói: “ Loại án này không dễ, so với những vị án ác tính thì mức độ nguy hại kém hơn nhiều, đặc biệt các vụ án vài vạn, vài nghìn, e cả đồn công an cũng không mấy chú ý, đám tội phạm ngày càng thông minh, chúng đang đánh vào sơ hở của công tác cảnh vụ.”

“ Lừa đảo còn khó bắt hơn cả trộm, trên bộ vừa thông báo vụ án lừa đảo thông tấn xuyên quốc gia, tốn hơn 2 vạn cảnh sát mới đánh vào được sào huyệt của chúng, chuyện này chúng ta làm sao nổi?” Vạn Thụy Thăng lại nói loanh quanh đùn đẩy:

“ Đây là vụ lừa đảo dính líu tới trách nhiệm hình sự khác với vụ lừa đảo thương nghiệp, án quá nhỏ, tới cấp nào cũng khó bắt, người bị hại cũng đã quen với việc không báo án rồi.” Chính ủy chi đội Lý Kiệt nói thực tế:

Nói tới đó ai cũng phiền lòng, nếu giết người phóng hỏa còn dễ, dốc sức phá là được, nhưng mà bọn lừa đảo khắp nơi thế này thì phải làm sao?

Tóm lại là biết cũng chịu, mắc kẹt rồi, Hứa Bình Thu điểm danh:” Mộng Kỳ, cô học tâm lý học, có cái nhìn thế nào?”

“ Ở góc độ tâm lý học thì mặt nào đó những kẻ lừa đảo còn ưu tú hơn chuyên gia cùng lĩnh vực, các vụ án kiểu này tràn lan ở vùng duyên hải, cảnh sát không có thủ đoạn hữu hiệu, chúng không đâu không có, chúng ta đuổi theo chúng chỉ có chết mệt, bởi thế chỉ có cách nâng cao ý thức cảnh vụ, kết hợp với người dân nâng cao cảnh giác đề phòng.” Tiêu Mộng Kỳ cũng chẳng có cách nào:

Tâm lý học cũng là sở trường của Sử Thanh Hoài nhếch môi:” Tôi thì thực sự không hiểu loại án này, song thủ đoạn chúng đa phần là quá thô thiển, lừa được người nhẹ dạ tham lam, trong mắt cảnh sát đâu có gì ghê gớm, tôi thấy mấy vụ án nhỏ này đâu khó mấy.”

“ Sai rồi, đại án không khó, án nhỏ mới khó, bằng vào hơn 2700 vụ án ở phân cục Cổ Lâu, anh thấy cần bao nhiêu cảnh sát mới đủ đây?” Thiệu Vạn Qua trực tiếp phản bác chuyên gia lý thuyết này:” Phá án cần kinh phí, loại vụ án này bắt được nghi phạm thì 9 phần chúng tiêu hết rồi, rất nhiều đồn công an không muốn phái lực lượng đi phá là thế, vì phá hay không phá cũng vậy, bắt về chẳng thể trả tiền cho người bị hại, kinh phí lại tốn kém, bắt làm gì?”

Sử Thanh Hoài không phản bác được đành im lặng.

“ Đây là mục đích ngày hôm nay.” Hứa Bình Thu nhìn đám cấp dưới mặt mày ủ dột, không ngờ ông lại cười: “ Mọi người có khó cũng không khó bằng tôi, tháng sau nếu tôi thực sự phải đem báo cáo này đi nói chuyện với sở trưởng mới, mới thực sự là không mở miệng ra được ... Hôm qua tôi có trao đổi với các đồng chí bên điều tra kinh tế, trong thời gian tới bọn họ sẽ tổ chức hành động chuyên môn đối phó với vụ án lừa đảo, đây là vấn đề lớn, phải trừ bỏ.”

“ Vậy vấn đề kinh phí thì sao?” Phó cục Miêu hỏi:

“ Dùng tiền phá án là cách ngốc nhất, nghĩ cách thông minh hơn đi.” Hứa Bình Thu xua tay, lãnh đạo không quản chuyện này:

Vấn quy củ cũ, kinh phí không có, nhưng án vẫn phải phá, cảnh sát cơ sở bị chèn ép thế mà ra, song nếu tổ chức hành động quy mô sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề.

Không ai dám tiếp lời cả, vì thế Lão Hứa đành phải nói:” Dùng cách cũ đối phó với thủ đoạn mới đi, giờ nạn lừa đảo ùn ùn đổ tới, chúng ta không có chút thủ đoạn chống lại thì ăn nói thế nào, tôi cần tướng tiên phong, đầu óc linh hoạt, dám nghĩ dám làm, am hiểu cơ sở, nhất là có thể dẫn dắt một tiểu tổ, tìm đường cho đổi ngũ phía sau.”

Bình Luận (0)
Comment